Chị? Vậy Sao Nói \

Chương 4. Tên Đần


trước sau

Thiên Di tan học liền tới phụ bà ngoại dọn quán về nhà để nghỉ ngơi, mấy dạo gần đây sức khỏe bà kém, cứ chốc chốc lại ho khan rồi khó thở. Thiên Di đã quyết định xin nghỉ một buổi học ngày mai để đưa bà đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, Thiên Di cũng chỉ còn duy nhất một mình bà là người thân ở cùng nhà, giữ bà ở mãi bên cạnh cô mới không cảm thấy cô đơn khi bị cả ba lẫn mẹ bỏ rơi suốt mười hai năm nay, cũng chẳng hề đếm xỉa dù chỉ một lần chăm sóc hay hỏi han.

Thiên Di nhớ rõ khi đó, chính ba là người đuổi đánh mẹ và cô ra khỏi nhà không cho phép quay lại. Thiên Di chỉ biết mọi người đang chỉ trích mẹ dù mẹ chẳng phải là người làm sai, hàng xóm cứ thấy Thiên Di là bàn tán bảo rằng "giống y như đúc". Thiên Di đem thắc mắc về nhà hỏi mẹ, mẹ không trả lời tìm cách lảng tránh, bà ngoại dường như cũng đang che giấu. Thiên Di lúc đó chỉ là một đứa con nít, ngay cả vui buồn còn không phân biệt được thì sao hiểu thế nào là hàm ý, vẫn cùng bà lớn lên từng ngày quên luôn rằng mẹ đã bỏ đi. Đến tận bây giờ Thiên Di vẫn chưa quên, cả ba và mẹ đều không phải hết yêu, chỉ là chút hiểu lầm nên buộc phải từ bỏ...

Ba rất hiền, vì lý do nào đó mà giờ ba đã trở thành một người ba vô cùng đáng sợ. Mỗi lần về là mỗi lần phá tung mọi thứ, lấy tiền của bà rồi buông nhiều câu đe dọa. Thiên Di lại thấy bà ngoại luôn tỏ ra mình là người có lỗi, mặc kệ ba đúng hay sai bà đều chịu đựng lập tức đưa tiền. Có đôi lần Thiên Di muốn hỏi, bà lau mắt tự trách bản thân không tốt rồi cũng chẳng nói gì thêm...

- Dọn sớm hả con?

Chú Bảy râu chạy chiếc Dream cũ dừng ngay chỗ Thiên Di đang dọn chồng bàn ghế, hỏi thăm.

- Dạ chú, bà con mấy nay ho dữ quá. Dọn sớm cho bà nghỉ, mai con đưa bà đi khám.

Thiên Di rất lễ phép trả lời.

- Ừm. Chú thấy bà ho dữ lắm à. Mấy cô chú cứ khuyên là, bà đi khám coi sao, mà ngoại con hổng có chịu. Con coi đưa bà đi, chứ bả tiếc tiền để của hồi môn cho bây đó.

- Chú này_Thiên Di phụng phịu.

Chú Bảy râu cười vì thấy Thiên Di thẹn, định đạp xe chạy về thì nhớ ra gì đó nên hỏi.

- Mà có tính đi bằng gì chưa? Kêu xe ôm thằng Hải chưa? Hổng ấy, mai chừng nào đi, bây chạy ra nói chú tiếng, chú chở bây với bà ngoại bây đi.

- Dạ thôi, chú còn sửa xe, con hổng phiền chú đâu_Thiên Di từ chối.

Chú Bảy râu tặc lưỡi.

- Chậc! Bây cứ làm như, xa lạ chú vậy đó. Chòm xóm, cái gì khó giúp được thì giúp, phiền gì đâu con. Nghe, mai có gì chạy qua kêu chú. Chú chở.

- Dạ!_Thiên Di lễ phép gật đầu.

- Nhớ nghe! Vậy thôi, chú về trước à.

Chú Bảy râu đạp xe vài cái nổ máy rồi chạy về nhà. Thiên Di ở phía sau gãi gãi đầu vẫn còn ngượng vì bản thân chưa nhờ vả mà còn để chú Bảy mở lời trước. Thú thiệt là ở trong xóm, ai cũng nghèo như nhau, họ nhiệt tình đối đãi với chòm xóm mà không nghĩ ngợi nhiều lợi ích cho mình, kể cả, bỏ một ngày kiếm cơm.

Thiên Di cười một cái khỏa lấp, cái xóm nhỏ này nghe đâu có một công ty bất động sản đang muốn mua lại, họ dùng mặt bằng để mở văn phòng ký kết cho khách hàng đến mua. Cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu, cái xóm nhỏ này sẽ giải tán, rồi mỗi người lại mỗi nơi, như trước kia, đã từng tứ xứ rồi gặp nhau.

Duyên phận cứ như sắp bày, cái nghèo cứ đeo bám mãi từ nhỏ cho đến lớn, nhiều lúc Thiên Di cũng muốn nghỉ ngang để ở nhà phụ bà kiếm tiền, rồi cứ thế sống qua ngày, phần nào cho bà đỡ cực. Nhưng cứ mỗi lần Thiên Di đánh liều bỏ học đại vài ngày, cứ thấy cô giáo với bạn bè kéo đến hỏi hỏi han han bà và mấy cô chú trong xóm, Thiên Di lại không nỡ nghỉ...

Nhiều lúc đêm về, Thiên Di ngó nhìn dòng người tấp nập, xe cộ ngược xuôi trên sa lộ, thấy người ta đi xe hơi, mặt đồ hiệu, mang giày xịn, Thiên Di muốn mình giống họ, có thể thoải mái sắm đồ mà không cần nhìn giá. Thiên Di cũng hay me mấy chàng soái ca nhà giàu, để mong có cái kết sau này được sống trong sung sướng. Nhưng học giỏi thì có học giỏi, còn về nhan sắc, Thiên Di chả có tí gì để so với các cô gái hiện đại như bây giờ. Tóc đen dài thậm thượt, hôm nào đi học mà rảnh thì tết tóc đuôi sam, hôm nào vội thì búi củ tỏi một cục to đùng trên đỉnh đầu, ai nhìn cũng ngán.

Được vào học một trường có tiếng trong thành phố, Thiên Di cũng nhờ học bổng mà vào, nhưng may là tụi bạn con nhà giàu này không khinh người, vô cùng biết cách cư xử và sống có tình cảm. Thiên Di mới cảm thấy, thì ra mình không lạc loài...

- Bà ơi! Còn bán không bà? Cho con một tô bánh canh nha!

Thiên Di ngưng suy nghĩ, quay lưng ngó ngó tìm ra người vừa nói, giọng nói có chút quen quen, mắt Thiên Di đảo qua một vòng dò xét, cả tay cũng dừng lại khi đang xếp chồng ghế vào nhau. Đúng như cô nghĩ, chính là cậu bạn của lớp chuyên toán.

- Nghỉ rồi. Mà công tử như ông cũng ăn mấy món lề đường này sao?

Thiên Di mỉa may cái tên làm mình nhầm lẫn đến hổ thẹn. Cậu Hải Minh của một tập đoàn lớn cũng chọn ăn quán ăn vỉa hè à? Đào đâu ra? Giả tạo, ghét hết biết...

Thiên Di trả thù cá nhân, từng thần tượng thì thần tượng, hôm đó cô đã nói thẳng thừng là tuyệt tình với cậu ta rồi còn gì. Đã vậy bo xì luôn khỏi làm hòa, hàng xóm ở trên trường thôi mà.

- Nói gì vậy con? Khách của bà mà con nói vậy sao người ta còn dám đến lần hai_Bà nhắc nhở cháu gái.

- Nhưng mình phải dọn mà ngoại.

Thiên Di nhăn nhó mặt mày, không muốn tiếp đãi cậu ta.

- Bà bán, con khoan dọn bàn đấy.

- Bà!!!

- Con ngồi nhé!

Bà ngoại lơ Thiên Di quay ra vỗ tay cậu trai kia chỉ về phía bàn cháu gái Thiên Di đang đứng. Thấy vậy Thiên Di giậm chân, bước lại phụ bà nhưng mắt còn liếc liếc tên kia.

- Nè_Thiên Di bê tô bánh canh đặt rầm xuống bàn.

- Thái độ dằn mặt à?!

Cậu khách đẹp trai ấm ức chịu không nổi, nhíu đôi lông mày khó chịu. Ăn thôi mà, gây gì chứ.

- Ai biểu...

- Gặp nhau lần đầu bạn nên để lại ấn tượng tốt chứ bạn.

Hải Kỳ cực ghét kiểu con gái chua ngoa như vậy, cực kỳ không vừa mắt.

- Xời, lần đầu. Cậu quên tui nhanh vậy, tui là Thiên Di học lớp văn nè, nhìn cho kỹ vô để mà nhớ nhá!

Thiên Di bị phủ nhận, đưa mặt mình lại gần người kia nghiến răng nghiến lợi nói.

Tên kia không hiểu gì gõ muỗng lên trán Thiên Di cảnh cáo.

- Nói bạn biết. Thứ nhất, tôi không rảnh đôi co với kẻ thích nhiều chuyện. Thứ hai, đừng nhầm tôi với ai khác rồi trút giận lên tôi vô cớ. Thứ ba, tránh, tôi còn ăn!

Thiên Di lại bị phủ nhận thêm lần nữa, phùng mang trợn má đớp chát lại, giọng điệu mất kiên nhẫn.

- Ê! Nói cho mà biết nha, Lưu Thiên Di xinh đẹp chứ không ngốc đến nỗi nhận nhầm người nha.

- Đừng làm tôi sặc chết.

Thiên Di được một phen ngớ người, tên này bị sốt đến không nhớ ra người quen luôn hay sao vậy ta? Chậc chậc, kiểu này thì đúng rồi, Hải Minh chưa bao giờ lê la mấy quán ăn lề đường theo lời nhỏ Hạ kể nha, lại còn không nhớ mình nữa. Tội quá!

- Hải Minh này, tui có chuyện muốn nói này..._Thiên Di kéo ghế ngồi xuống chỗ đối diện tranh thủ hỏi chuyện.

- Lộn địa chỉ rồi. Tôi là Hả...

- Chậc, khoan! Nghe tui nói hết đã, cậu biết Nhật Hạ không? Hotgirl của khối mình đó.

Thiên Di chen ngang lời người ta nói, giành cơ hội nói dùm cho bạn học.

- Thì sao? Liên quan tôi không?

Hải Kỳ vừa ăn vừa trả lời Thiên Di, nghe hết câu chuyện của cô rồi sẽ nói cô nghe tên mình cũng không
muộn.

- Thế cậu có nhớ hôm tui tỏ tình không? Vấn đề là đó đó, tin nhắn hôm tui gửi đó, ông nhận được không? Trên Facebook ý. Có không? Tui...tui là Thiên Di học lớp văn nè. Đi họp cán bộ lớp hoài đó. Hôm bữa ở sân trường cậu kêu tui, nói chưa hết nữa cậu kêu tui khùng rồi. Tui, Thiên Di, nhớ tui chưa? Lớp học hàng xóm...

Hải Kỳ ho sặc sụa như người bị mắc bệnh thời kỳ cuối. Hình như cô gái này vừa nhắc đến chuyện tỏ tình trên Facebook phải không nhỉ? Hôm đó rõ ràng có nhận được một tin tỏ tình bá đạo nhất thế gian, không ngờ...

- Cô tên Thiên Di à?

- Ừ, là tui nè!

Thiên Di vui vẻ gật đầu xác nhận, nhớ ra rồi.

Hải Kỳ ngược lại sốc hơn bao giờ hết, vơ ly trà đá trên bàn lên tu ừng ực. Con gái bây giờ, không biết mắc cỡ hay sao vậy trời, nhắn tin cụt ngủn, hình mặt cười thì dài cả tám trang, đã vậy còn chơi trò ghép chữ... Đủ thứ hết cả, mà không phải là Hải Kỳ từ chối, chỉ là bất ngờ không biết lạ quen thế nào nên cậu không phản hồi lại. Hôm nay chủ nhân của tinh nhắn lù lù xuất hiện, không biết né đã vậy còn không biết ngượng mà gật đầu nhận mình chính là người đó mới ghê chứ.

- Biết ngượng không?_Hải Kỳ nhìn người con gái ngồi đối diện, ánh mắt trìu mến hỏi.

- Cái gì? Có gì mà ngượng. Yêu thì tỏ tình thôi mà.

Hải Kỳ sặc nước, mém xíu phun nước về phía người đối diện luôn. Cũng may...

- Tôi chết mất. Cô biết cô đang nói chuyện với ai đây không?

- Với cậu bạn lớp chuyên toán. Hứa Hải Minh_Thiên Di đáp chắc nịch.

Có một cậu trai nào đó nhắm mắt than trời, muốn quỳ xuống lạy luôn cô gái đối diện. Con gái con lứa ăn nói không cẩn thận nhu mì gì cả, lại còn tùy tiện nhận vơ người quen. Không phải người ngồi kia là con gái thì cậu đã quýnh cho mồm khỏi nhai trầu rồi...

- Tui nghe lớp cậu đồn cậu thông minh tài giỏi, uyên bác lắm mà. Ai dè, cậu là tên đần!

Sắp xỉu rồi, trời ạ. Chưa xử tội vô cớ gây sự còn dám nói như vậy, không coi chính quyền ra gì sao? Loạn...

"Uỵch"

Cả hai quay đầu nhìn lại ngưng ngay cuộc đối thoại vớ vẩn nãy giờ. Thiên Di hốt hoảng chạy lại đỡ bà, vô cùng rối.

- Bà ơi! Bà! Bà sao vậy? Tỉnh lại đi bà. Bà ngoại...

...

- Ngoại ơi! Ngoại! Ngoại sao vậy ngoại...

- Bà cô bị sao?

Hải Kỳ cũng bỏ luôn tô bánh canh đang ăn dở, chạy đến xem thử là chuyện gì, thấy bà nằm trên đất liền cầm tay bà lên kiểm tra mạch đập, nhìn Thiên Di rồi hỏi gấp rút.

- Tui hổng biết, hic. Bữa giờ bà ho, mai tui mới định đưa bà đi khám.

- Xe tôi ở ngoài. Đi!

Thiên Di bối rối ngó xung quanh, mấy cô chú bán kế bên buổi chiều họ đã về hết. Chỉ còn dì Tư bún bò ở gần bên kia, nhưng ban nãy đã đưa bé Xíu về trước còn nhờ mình trông hộ. Không còn ai, đi thế nào được?

Vị khách ngồi ăn bún bò bên quán của dì Tư nãy giờ nhìn qua cũng hiểu là chuyện gì, anh đứng lên hô lớn.

- Em đi đi! Anh ngồi bên dì Tư sẵn coi xe dùm em cho. Chút dì Tư ra anh nói lại.

Thiên Di có chút do dự, người lạ, tin hay không tin? Nhưng rồi Thiên Di mặc kệ, cúi đầu hét lại "em cảm ơn" rồi chạy theo xe cậu con trai kia đã bế bà lên và đi nãy giờ.

-•-

Bệnh viện khá đông người, không khí ngột ngạc làm Thiên Di khó thở, chân Thiên Di loạng choạng trước phòng cấp cứu, mùi este xộc vào mũi, Thiên Di đưa tay lên ngực trái giữ tim mình đừng đập loạn lên nữa. Thiên Di cảm thấy mình khó thở, rất khó thở...

- Cô sao vậy?_Hải Kỳ bước lại gần đỡ tay Thiên Di, đến đứng còn không vững thì làm được việc gì.

- Không có gì...

Thiên Di nặng nhọc trả lời, thân thể rã rời không còn sức, cố bám víu vào tay Hải Kỳ để ngồi xuống dãy ghế chờ trên hành lang. Lại thấy cơ thể mình nhẹ bẫng và có cảm giác đau ở má phải. Hình như có ai vừa vỗ vào má để lay cô dậy, nhưng hơi mệt rồi, cô lười mở mắt..

Mọi thứ nhẹ tênh, mơ màng chìm vào bóng tối.

-•-

Dì Tư dựng xuống chiếc xe đạp cũ, ngó thấy cậu con trai vừa nãy ghé ăn bún vẫn còn đó nên cười.

- Bây chưa đi nữa hả? Ăn một tô coi bộ lâu dữ à nghen~

- Đâu có, con chờ dì Tư ra để trả tiền. Ăn xong bỏ đi không trả tiền lần sau ghé lại chắc cả xóm dì đập con chết quá_cậu thanh niên kia cười cười trả lời.

- Ủa? Dì kêu ăn xong đưa tiền dùm cho con bé bên kia, bây rảnh quá chờ đưa tiền tận tay tao dị hen.

- Ếi, con quên nói với dì. Bác bán bên kia bệnh, hình như là bạn học, với con bé mà dì nói đưa bác vô bệnh viện rồi. Con ngồi đây trông xe cho dì với bé kia luôn nè.

Dì Tư ngó sang xe bánh canh của hai bà cháu Thiên Di, đúng là yên ắng như tờ, khách không thấy mà chủ cũng không. Dì Tư lo lắng, hỏi bừa.

- Chết cha! Rồi sao mà bả đi gấp vậy, con bé Di nó mới nói mai xin nghỉ đưa bả đi khám. Mày ngồi đây mày thấy sao?

- Nãy con thấy bé kia dọn quán rồi, rồi xong cái bác kia xỉu, con thấy có cậu nhóc mặc đồng phục học sinh, đưa đi rồi, bé kia cũng đi luôn. Xa quá con không biết hết...

Cậu thanh niên kia biết bao nhiêu liền kể hết.

Dì Tư nghe xong thì dọn luôn bàn ghế, dẹp xe đẩy không bán nữa, một mình dọn hai bên sợ không kịp về tối bỏ con Xíu ở nhà một mình. Thanh niên kia còn đứng gần đó, nhìn qua cách cư xử dì Tư cũng biết đây là người tử tế, ăn xong tô bún bò, không thấy ai không bỏ đi mà còn trông dùm hai xe bán hàng, chờ chủ quán ra rồi trả tiền tận tay. Thanh niên như vậy, bây giờ kiếm khó lắm.

- Bây phụ dì dọn với, cho lẹ, tao còn nhỏ con gái ở nhà. Lẹ về coi nhà dùm bà cháu con Di nữa. Phụ tao mốt tao gả con gái cho mày.

- Dì giỡn hoài. Con gái dì nhỏ xíu, gả con chắc con phải đợi dài râu luôn quá_thanh niên kia cũng nhiệt tình giúp đỡ dì Tư dọn quán, vừa dọn cũng vừa góp chuyện.

- Bây nhiêu tuổi mà chê con gái dì nhỏ, nó học lớp 7 rồi nghe mậy. Mày cũng chừng 19, 20 chứ mấy.

- Con trẻ vậy sao dì? Haha...

- Chứ bây nhiêu? Hổng lẽ lớn dữ vậy.

- Con 24 dì ơi, thấy vậy chứ già rồi.

- 24 hen! Mèn ơi, mà sao trẻ dữ, đẹp trai ghê hồn á nghen~ Làm con rể tao đại đi, Xíu nó 13 tuổi rồi đó. 18 tuổi tao gả mày luôn...

...

Ngỡ như, vừa lạ lại vừa quen, tiếng cười một lớn một nhỏ lần đầu biết nhau lại tưởng chừng như thân từ kiếp nào. Con người, quý nhau là ở tình cảm, sống không dối không gian gặp nhau chỉ cần 30 phút thôi cũng thành thân thiết. Dẫu là, vừa nãy chỉ xem nhau là khách qua đường...

Truyện convert hay : Vận Đen Âm Dương Nhãn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện