Chị? Vậy Sao Nói \

Chương 6. Chuyện Ít Ai Biết


trước sau

Tay lau lau cái bàn nhựa của ông khách vừa mới uống cà phê xong rồi đi, dì Mập ngóng ra ngóng vào phía đường lớn chờ bác Tám với thằng Hải về. Nói là đi thăm bà Than, đến giờ gần trưa luôn mà chưa thấy về, dì sốt sắng, rửa ly xong thì chạy qua xe bún bò của dì Tư hỏi han vài chuyện.

- Anh Bảy ơi, hổng ấy mình đừng có đợi nữa. Anh lấy xe chở tui vô bệnh viện coi bà cháu con Di sao, chú Tám đi sáng giờ cũng chưa thấy dìa. Tui lo quá anh ơi...

Dì Mập lo lắng, chú Bảy râu cũng không khác gì, ly cà phê của dì Mập làm cho trưa nay còn chưa uống hết, lại còn đang ngồi trông xe bún giúp dì Tư đi đón bé Xíu. Nói đi, sao có thể đi được. Chú Bảy mở cái quạt giấy quạt phành phạch cho bớt cái nóng ở Sài Gòn này, chú quạt cho dì Mập, vừa quạt vừa nói.

- Chị lo, tui cũng lo mà. Chị Tư bả cũng vậy, bả đi đón con Xíu rồi định về dẹp xe đẩy nghỉ bán chiều nay vô bệnh viện thay cho con Di chăm bà nó. Thôi, ráng chờ chút. Chị Tư bả dìa rồi tụi mình đi luôn.

Dì Mập lại đứng ngồi không yên ngóng ra phía lộ lớn trông dì Tư, trông cả hai bác cháu anh Hải, đi từ sáng đến giờ cũng không tin tức gì, thật khiến người ta lo chết mà.

Xe anh Hải chở bác Tám về đậu ngay cái xe bún bò của dì Tư, xe chưa kịp tắt máy dì Mập với chú Bảy đã chạy ra hỏi dồn dập.

- Sao rồi? Dì Than sao rồi?

- Sao hả Tám? Dì Than có sao không Tám?_chú Bảy râu đỡ bác Tám ngồi xuống ghế mới hỏi.

Anh Hải đưa ly cà phê của chú Bảy râu uống nãy giờ cho bác Tám, cho bác uống xong rồi mình mới uống.

- Bây đừng có gấp_bác Tám xua tay_Bà Than bả hổng sao. Bệnh viện lớn người ta chăm kỹ lắm, huống hồ cái thằng nhỏ hồi hôm qua đưa hai bà cháu bả vô bệnh viện cũng có quen biết. Bả hổng sao hết. Đừng lo!

- Cái bệnh viện hôm qua cậu kia nói, Thiên Ân...Thiên Quyên gì đó, xa lắm hả chú Tám? Hai người đi từ sáng giờ mới về_chú Bảy râu hỏi vào vấn đề.

Anh Hải ngừng uống ly cà phê, kéo lên vạt áo lau lau mồ hôi rồi nói.

- Không phải xa đâu anh, do em không biết nên đi ngược đường. Lại thêm, cái bệnh viện đó lớn, tới được rồi lại không biết ở tầng nào, em với chú Tám quên luôn việc hỏi y tá, vừa vào chạy luôn mấy tầng đi kiếm. Mới lâu tới vậy_anh Hải vừa kể vừa cười.

Chú Bảy râu quạt cho bác Tám, nén cười vì câu chuyện trên, mới biết vì sao sáng giờ hai người họ đi lâu tới vậy, làm những người còn lại cũng lo lắng không yên, chú Bảy râu vừa quạt cho bác Tám vừa nói.

- Hải biết đường rồi vậy chút mày chở chị hai mày, tao chở chị Tư với con Xíu. Tư bả đi rước con bé Xíu rồi, đợi chỉ dìa rồi mình đi.

- Ừm!_bác Tám gật đầu tay đấm đấm cái lưng, lại đau rồi.

Anh Hải gật đầu đồng ý, uống hết luôn ly cà phê vốn dĩ vừa nãy là của chị dâu mình làm cho chú Bảy râu. Nắng Sài Gòn, nóng quá mà...

- Để chị làm trà đường đem qua.

Dì Mập đập vai anh Hải rồi đứng dậy qua bên đường chỗ xe đẩy mình bán làm nước cho anh Hải và bác Tám.

Mấy người trong xóm nếu là mới đến đều nghĩ dì Mập với anh Hải là chị em ruột, họ đỡ đần nhau nương tựa nhau sống suốt mấy năm nay, đến cả, mối quan hệ của họ là từ chị dâu, em chồng cũng sắp biến thành chị em ruột chung một nhà...

Ít ai biết, anh Hải và dì Mập là người dưng. Ngay đến cả Thiên Di lớn tần ấy còn tưởng họ là chị em, sau khi được bà ngoại kể lại thì mới rõ ngọn ngành. Đúng, anh Hải là em chồng, nhưng dì Mập thương như em ruột, anh Hải ngược lại cũng coi chị dâu như chị gái. Dì Mập được cưới hỏi đàng hoàng về nhà làm con dâu, giỏi giang lo trong ngoài đỡ đần ba mẹ chồng già yếu bị con ruồng bỏ, ngay cả chồng dì, cũng không ngoại lệ.

Chồng dì lúc trước là từ một người hiền lương chí thú làm ăn, ai gặp cũng thương, nhưng từ khi bị bạn bè lôi kéo đi làm ăn xa thì liền thay đổi, từ một người làm ăn lương thiện lại đùng cái trở thành kẻ buôn người, bán ma túy. Trước là bị em trai mình phát hiện, khuyên răn không thành anh Hải liền nói lại với ba mẹ, ba mẹ khuyên con không được, còn bị mắng nhiếc là thiên vị em trai. Sau lần chuyến hàng ma túy bị cướp, chồng dì Mập về nhà trộm sổ đỏ của ba mẹ, giấy tờ nhà, giấy tờ đất đem đi bán để đền bù cho chuyến hàng bị mất kia. Ba mẹ chồng vì già yếu bệnh tật, lại thêm cú sốc mất đi nhà cửa mà qua đời.

Gia đình đã chẳng khá giả gì mấy, con gái lại là một tay đốt tiền, sống buông thả cặp với người này người kia, bị người ta lừa đến có thai rồi ruồng bỏ. Chồng liền đánh đập mắng nhiếc vợ không coi giữ em gái, để cho ở rồi có thai với người ta. Anh Hải thấy anh trai đối xử với chị dâu tệ bạc, liền đứng ra bênh vực, lại bị anh trai và chị gái của mình đổ oan tội "tư tình cùng chị dâu". Dì Mập bị đuổi khỏi nhà, bên mẹ đẻ cũng biết chuyện nên khinh rẻ không muốn chứa chấp. Rồi dì chẳng còn ai nương tựa...

Anh Hải khi đó còn là sinh viên, chỉ còn hai năm nữa thôi anh đã tốt nghiệp ra trường. Cũng bị đuổi đi như chị dâu, anh Hải chẳng phải lo tìm chỗ ở vì nhà trọ đã ở nhiều năm nay, tiền nong cũng không túng quá vì phần thưởng học bổng mỗi kỳ và số tiền làm thêm hàng tháng anh kiếm được, cũng đủ sống. Anh Hải gặp lại chị dâu khi lang thang vào thành phố, thương chị đã hy sinh lo cho gia đình chồng, anh Hải tạm thời để chị ở nhờ phòng mình vì chẳng đủ tiền thuê thêm một phòng khác.

Cuộc sống đã vốn yên ổn vì chị dâu tìm được việc làm, rửa chén cho một quán cơm gần trường anh Hải học. Đôi lần cùng bạn bè ngồi ăn cơm, thấy chị dâu lúi cúi rửa chén cực nhọc anh Hải chạy vội đi mua ly nước mía dúi vào tay chị dâu để cho chị uống đỡ mệt, bạn bè nghi vấn hỏi ra hỏi vào, anh Hải trả lời qua loa là chị gái ở chung nhà trọ.

Chị ba tìm đến thăm em trai út coi em học hành ra sao, vác cái bụng bầu đến phòng trọ em trai kể khổ, rồi còn oang oang bảo là anh Hải tư tình dắt chị dâu cùng đi trốn. Người khác lại lời ra tiếng vào, khinh miệt chửi rủa hai chị em, không chịu nổi đả kích trước mắt, dì Mập vừa khóc vừa chạy đi để tránh những lời đàm tiếu, muốn tốt cho mình lại muốn tốt cho em chồng đang tuổi lớn, không ai nương tựa, dì lại một chuyến nữa lang thang.

Anh Hải tới tháng tiền nhà, lại chưa ngay đợt lương nên không có tiền trả, vì lần chị ba đến làm ồn ào khiến chị hai uất ức bỏ đi, anh Hải chạy theo để giữ chân chị dâu vì biết nếu ra ngoài chị dâu chẳng thể tìm được ai nhờ giúp, chị ba ở lại đã lén trộm hết tiền của anh rồi đi mất. Bị bà chủ đuổi, anh Hải lại chẳng biết đi đâu, còn định vào trường ở ký túc xá nhưng quên mất đầu năm mình không đăng ký, bởi vì nếu ở trường thời gian phụ việc ở quán cà phê của anh sẽ bị hạn chế do anh xin làm ca tối. Anh chàng sinh viên tiền nhà còn không có đóng, sao lại có tiền đóng học phí, đành phải nghỉ ngọc bắt đầu lại cuộc sống.

Mấy ngày lang thang vì không thuê được phòng trọ mới do chả có tiền để cọc trước, anh Hải mệt và đói đến lả đi, ngất xỉu trên đường, sau đó được một người bác giúp đỡ đưa vào bệnh viện. Hỏi ra mới biết anh Hải không có chỗ ở, bác kia liền ngỏ ý rủ về ở cùng trong xóm Củi. Anh Hải gặp lại chị dâu cũng nhờ bác này giúp đỡ, chị em gặp nhau mủi lòng thương đến khóc.

Xóm cũng ít người ở, có con hẻm nhiều khi thấy xe cộ của khách qua đường chạy qua, họ hỏi xin nước vì không thấy quán xá, bác Tám liền vay đầu này mượn đầu kia để mua cho dì Mập cái xe đẩy bán cà phê, trà đá lề đường. Dì có việc làm nuôi lại em chồng vài tháng, rồi góp tiền kiếm được mượn thêm của bác Tám mua lại cái xe cũ để anh Hải chạy xe ôm. Hai chị em có việc làm mỗi ngày đều siêng năng dậy sớm, người bán buôn, người chở khách kiếm từng đồng bạc lẻ trả dần số nợ cho bác Tám, lão làng của xóm Củi.

Bảy năm qua, xóm Củi lại lần lượt đón thêm nhiều mảnh đời cơ cực khác đến mưu sinh kiếm sống, bác Tám giúp hai chị em dì Mập, hai chị em dì Mập giúp tiếp mấy người đến sau. Cứ vậy, từ những người tha hương, họ thân nhau trên cả quan hệ họ hàng...

Chú Bảy liên tục quạt cho bác Tám, hỏi chuyện về cái bệnh viện lớn kia.

- Cái thằng bé kia nó nói có người nhà ở bệnh viện đó, chắc cũng con ông cháu cha chú Tám he.

- Con cha cháu ông anh ơi_anh Hải đập cánh tay chú Bảy râu trêu lại.

Bác Tám cười, nụ cười già nua từng trải, tay đấm đấm cái lưng mình vì trận đau sáng nay phải ngồi xe cả buổi, lại còn chạy lên chạy xuống kiếm phòng bệnh của bà Than, ngồi gật gù câu nói của chú Bảy râu.

Anh Hải bắt ghế ngồi sau bác Tám, thay bác đấm lưng và bóp vai cho đỡ cơn đau.

- Em chưa vào bệnh viện nào mà lớn đến vậy, tới bốn tầng lầu, chạy lên mấy cái cầu thang mỏi chân thấy bà. Bệnh viện thôi, làm gì lớn dữ_anh Hải ca cẩm.

- Ừm! Cái bệnh viện nó to thiệt. Cái bệnh viện mà người ta hay quảng cáo trên ti vi đó. Mà ôi~ Tao có để ý nó ở đâu, mình nghèo muốn chết, có bước vô được cái bệnh viện đó để mà khám. Bởi vậy, chạy đông chạy tây kiếm bà Than, ta nói, muốn xụi cặp giò...

- Tám ngồi xe con đi kiếm mà xụi cặp giò_anh Hải ở phía sau cười cười bắt lỗi.

- Cha bây!_bác Tám đánh tay anh Hải mắng.

- Anh Bảy, lúc sáng em chở chú Tám đi kiếm dì Than. Vô bệnh viện người ta đi thang máy, em không biết chỉ bấm đại cái số rồi thôi. Chú Tám đuổi em qua bên, bấm bấm bấm tới chuông báo động kêu um lên luôn. May là chưa hư của người ta, haha...

- Haha...

- Ghẹo tao. Ghẹo tao_sau mỗi tiếng ghẹo tao bác Tám đánh bộp bộp lên tay của anh Hải. Thấy người già rồi ăn hiếp à.

-•-

Bạn nhỏ Thu Trúc hí ha hí hửng đi từ tiệm bánh ngọt ra, cầm trên tay quyển sách "Bước về phía nhau" vui vẻ nhảy chân sáo đi về nhà, quà cho cô bạn thân Thiên Di mà cô đã hứa từ hồi năm trước tới giờ. Tay kia cầm cái túi màu hồng phấn lắc lư qua lại miệng nhí nhảnh hát bài "I Love You".

- Nắng sẽ thay mùa Xuân phủ quanh đây, xuyên mây ta đến bên nhau...

- Ê bé! Nhớ anh không?

Mấy tiếng cười ngạo nghễ của vài tên con trai đằng sau khiến Thu Trúc tò mò, quay lại thì nhận ra chính là bọn côn đồ hơn hai tháng trước bị nhóm cô xử đẹp một trận, cái tội lôi kéo con gái nhà
lành, dụ dỗ. Thu Trúc không sợ trời đất, ngửa cổ cười. Ha~ còn chưa sợ mà dám vác xác lại kiếm chuyện, muốn Thu Trúc cô tế sống dùm à? Vậy thì đúng người rồi.

**

Chuyện xảy ra vào đợt cả nhóm nữ của lớp 12Cc trốn đi chơi trong buổi giao lưu với mấy tiền bối đã ra trường từ nhiều năm trước, buổi tối chỉ là những hoạt động nhàm chán nên chị em nhà bạn Uyên và Hân phát triển đội hình đi phá làng phá xóm. Cả bọn dạo quanh chợ đêm lê la từ quán này sang quán khác, lần đó còn gan trời lôi bia ra bờ kè gần hồ nước lớn trong công viên để nhậu dưới sự xúi dại của Thu Trúc. Cư nhiên không sợ chết, uống xong lại khạc nhổ lung tung theo đúng chất chơi của mấy đứa trẻ trâu giống bạn Nhã nói. Vừa uống vừa la inh ỏi, hết "1,2,3. Dzô!" lại đến "cắc cùm cum!" đập bàn gõ chén để mà hát.

Cả lũ say bê bết, đứa thì say vào lầm lì không nói, tên thì loạng choạng, kẻ hát hò, người quậy quạng. Đã vậy còn không chịu an phận về nhà mà kéo bè kéo phái đi trêu chọc kẻ khác. Cụ thể là mỗi đứa một cái điện thoại gọi cho từng thành viên trong lớp chơi trò tỏ tình, bất chấp dù trai hay gái cũng chỉ một câu duy nhất "ai lớp diU". Không dừng lại ở đó, cả nhóm còn vào công viên phá rối từ hoa cỏ đến bể bơi...

Cuộc chạm trán đẹp nhất lịch sử đó là can ngăn mấy tên đầu gấu ăn hiếp một em gái lớp dưới. Cả lũ xúm xít đè đầu cởi cổ tên đại ca ra đánh, 12 đứa nữ, 3 thằng con trai. Trận hỗn chiến tơi bời đến nỗi dân phòng ra mời hết lên phường để giải quyết. Đêm đó dĩ nhiên cả đám bị tạm giam vì tội gây rối trật tự, sáng ra chờ mấy chàng ta đến đóng phạt rồi bảo lãnh về nhà chứ chẳng ma nào dám gọi nói cho ba mẹ biết.

Phải nói, đó là một ký ức vô cùng bá đạo của thời học sinh!!!

*•*

Thu Trúc nghiểm nhiên đứng cười như thằng dại khi nhớ lại cái bản mặt của tên đại ca luống cuống sợ sệt luôn miệng van xin "mấy tiểu thư tha mạng". Thú thiệt là hài như phim.

- Con kia, cười cái gì? Bộ mày vui lắm hả?

Thằng mặc áo đen gầy nhom đẩy nhẹ vai Thu Trúc hỏi dò, mặt lại rất e dè phòng thủ.

- Cười mấy anh trước kia lạy lục van xin tụi em ấy ạ!

Thu Trúc vẫn chưa biết mình rơi vào tình huống gì, cúi đầu nói to miệng cười ha hả xỏ xiên mấy tên kia.

- Ai...ui. Con này láo!

Thằng mập lên tiếng chỉ chỉ tay vào Thu Trúc, ánh mắt đe dọa.

- Chứ không láo thì thế nào?

Thu Trúc vẫn rất bá khí vênh mặt kênh kiệu hỏi lại, rõ ràng vẫn chưa biết mình đang gặp nguy hiểm.

- Cho nó biết tay tụi bây!

Sau câu nói đầy mệnh lệnh của tên đại ca lại nghe thêm mấy chữ "á" kéo dài cả chục cây số, cũng từ miệng tên đó mà ra...

- Đại ca! Anh có sao không?

- Bắt nó...LẠI!!!!!

Hắn nghiến răng gằn từng chữ nhìn theo Thu Trúc đã chạy một đoạn khá xa. Căm tức nắm chặt tay thành hình nắm đấm bởi vì Thu Trúc vừa sút một phát tuyệt đẹp vào chỗ kia của hắn. Đau đớn chẳng thể đứng vững được nữa...

- CỨU VỚI!!! Anh, anh đẹp trai! Cứu em với, giang hồ rượt em.

Thu Trúc đu trên người con trai đeo kính râm vừa mới bước ra từ siêu thị miệng oang oang la làng kêu cứu. Người kia nhìn ngó xung quanh, lại nhìn đứa con gái vô ý vô tứ bám lấy cổ mình định bụng quát một trận cái tội mất nết vô duyên cư nhiên ôm lấy trai lạ mà không hỏi ý kiến. Anh giữ gìn tấm thân trong trắng này chỉ để người yêu trong mộng mình được phép ôm thôi đấy.

- Cô kia! Cô biết hành động cô đang làm ngốc nghếch lắm không? Tui không phải dễ dãi nhá!

- A! Khoa sư huynh!!!_Thu Trúc nhận ra người quen.

- Min???_thanh niên kia cũng nhận ra người quen nên khá ngạc nhiên.

- Em nhớ anh quá Khoa~

Thu Trúc sấn sổ tới ôm chầm lấy anh, chân còn vì vui mừng mà nhảy tưng tưng như kẻ thiếu thuốc quên luôn là mình đang chạy trốn bọn côn đồ.

- Nó đâu? Tìm đi! Tìm cho ra mới thôi.

Tiếng quát mắng ồn ào ở phía sau làm Thu Trúc bừng tỉnh không nói câu nào vội níu tay anh chạy thụt mạng. Anh trai kia còn chưa hết ngạc nhiên nhìn lại đã thấy mình và cô gái nhỏ bên cạnh trong tình thế đứng trước ngõ cụt chẳng đường thoát. Lại còn nghe tiếng cãi cọ của cô gái nhỏ với vài tên côn đồ kia.

- Mấy anh đừng làm bậy nha, qua đây tui quýnh cho đó!

- Ranh con! Mồm mép mày to nhỉ. Cả gan cũng lớn nữa. Hai đứa tụi mày thì làm được gì ba người bọn tao.

Tên đại ca vừa nói vừa tiến lại gần. Thu Trúc không đường thoát chỉ còn biết đứng lấp ba lấp bấp.

- Ê! Ê! Tui nói đừng qua mà..._Thu Trúc xua tay sợ sệt đi giật lùi.

- Hahaha... Nhìn nó tức cười thật đấy_bọn kia vỗ tay đôm đốp cười khinh bỉ.

- Đừng qua. Tui...tui...Ơ!!!

Phía sau Thu Trúc chạm thêm một người, nãy giờ chỉ mình cô nói chuyện với ba người kia mà quên luôn còn có Vĩnh Khoa là do bị cô kéo theo chạy đến đây. Thu Trúc mếu máo ngước mặt cầu cứu, Vĩnh Khoa cười trấn an một cái rồi ở phía sau đẩy lưng Thu Trúc ruồng rẫy.

- Chuyện của em em lo đi!

Bị đẩy lên Thu Trúc có chút giật mình, cố gắng ngăn bước chân dừng lại, xém nữa đụng phải mấy tên kia luôn rồi. Nghiêm Vĩnh Khoa. Quá đáng cũng vừa thôi chứ, không giúp mà còn đẩy người ta lên. Anh được lắm! Thu Trúc nghiến răng, nhưng vội đổi thái độ quay lại cười hề hề với ba tên kia.

- Đến người yêu cũng mặc kệ rồi. Em nghĩ mình còn ai giúp nữa?_tên mập mỉa mai.

- Khoan! Khoan! Thương lượng, thương lượng được không mấy anh?

Thu Trúc cố gắng thuyết phục.

- Từ từ nha...từ từ...

- KHÔNG!_tên cầm đầu hét, phất tay một cái cho hai tên đàn em lên.

- Á!!!!!

Thu Trúc ôm đầu ngồi thụp xuống mặc kệ bọn kia có xử mình ra sao cũng tùy, hẻm cụt rồi chống cự sao được nữa. Tùy duyên vậy.

Nhiều loạt âm thanh vang lên nghe đáng sợ đến mức Thu Trúc không dám ngẩng mặt nhìn. Nhớ đến Khoa, Thu Trúc vội hốt hoảng ngước mặt lên tìm kiếm, sợ anh bị ăn đòn vì mình, lơ mơ đứng dậy, Thu Trúc lại vì thích thú mà nhảy cẫng lên reo hò cổ vũ.

- Aaa anh Khoa cố lên! Quýnh tên mập ý, tên đó đáng ghét nhất. Đúng rồi, quýnh tên ốm đó đi. Mạnh tay lên, mặt hắn kìa Khoa, quýnh cho nhừ tử vào... Zde!!! Zde!!! Khoa thắng rồi. Khoa là số một.

- CÚT!

Thu Trúc sợ sệt rụt người lại, ngay cả thái độ quá khích của mình cũng dừng luôn. Nhìn mặt của Vĩnh Khoa cô có cảm giác sợ sợ, giống xã hội đen quá cơ. Ba tên kia xách dép, kéo quần kéo áo chạy đi mất dạng một lần quay mặt lại nhìn cũng không. Nghiêm Vĩnh Khoa nới cà vạt nghiêng nghiêng đầu như vừa giải quyết xong một chuyện hệ trọng và như trút được gánh nặng, không để tâm người con gái kia đùng đùng bước đi. Thu Trúc ngây ra nãy giờ lập tức phản ứng, nhặt cái kính của anh lon ton chạy theo.

- Khoa...Khoa...chờ em.

...

- Anh đau chỗ nào hả?

Nghiêm Vĩnh Khoa không để tâm, cứ thế im lặng bước đi.

- Khoa! Chờ em với...

Người đằng trước vẫn tiếp tục bước đi căn bản chẳng để tâm người phía sau nói gì. Thu Trúc không chịu thua, nhặt lên quyển sách với cái túi giấy màu hồng tiếp tục đuổi theo.

- Anh giận em hả?_ Thu Trúc lì lợm đuổi theo phía sau.

*Dừng lại*

- Em nói này...

*Bước đi*

- Khoa! Anh sao vậy? Em x..oái~

Thu Trúc ngã sõng soài ra đất do bị vấp khúc gỗ gần đó, bản tính mít ướt trỗi dậy Thu Trúc òa khóc luôn thể.

- Hức, òa~ Đau chết rồi. Òa~

- Con gái con lứa đi đứng vậy đó hả?

Nghiêm Vĩnh Khoa rốt cuộc dỗi chưa được bao lâu đã chịu thua, mít ướt rồi, có khi anh sẽ bị giận ngược lại cũng nên. Con gái, đúng là đáng sợ hơn cả động vật ăn thịt người, và cả là sinh vật khó hiểu nhất trên đời. Vĩnh Khoa đến gần chỗ Thu Trúc ngã, quỳ gối một chân phủi phủi đất cát trên người cô xuống.

- Còn không phải tại anh hả?

Đập uỵch gói bánh đang cầm trên tay lên vai Vĩnh Khoa, Thu Trúc hờn dỗi mếu máo nói không thèm nhìn anh.

- Em không phá không được à? Xem lại mình có phải là con gái không?_Anh quát.

Thu Trúc tủi trong người lại tiếp tục mếu máo, đã vậy còn trưng bộ mặt oan ức ra làm nũng với anh. Ai kia mủi lòng, thở dài một cái rồi cầm túi bánh, khom người bế Thu Trúc lên tự nói y như đang trách chính mình.

- Ai chiều em người đó quả nhiên khổ rồi.

- Còn không phải anh hả. Haha...

- Anh lập tức bỏ em xuống nếu như còn cãi.

Thu Trúc bĩu môi vòng tay ôm cổ anh im lặng chẳng dám hó hé khi vừa nhìn thấy ánh mắt anh lườm mình, cảm giác không phục còn lèm bèm.

"Em về được nhà thì Khoa biết, bo xì luôn..."

Qua ánh nhìn của Vĩnh Khoa, Thu Trúc bậm môi lặng thinh cúi đầu ra vẻ là người có lỗi. Không chấp nhất anh thêm nữa, ngoan ngoãn im lặng.

--------->

*Giới thiệu về Khoa nha mọi người.

+Nghiêm Vĩnh Khoa (25t): Là thầy giáo dạy dương cầm trong nhạc viện ở cái tỉnh nhỏ này (lớp Trúc đang theo học). Anh là người gốc Trung, mẹ là người Anh nổi tiếng với nghệ danh Nasi trong giới nghệ thuật dương cầm. Anh về Việt Nam chỉ muốn khám phá đất nước xinh đẹp này và tìm hiểu cả về con người Việt Nam. Nhờ Thu Trúc dạy anh tiếng Việt nên bây giờ anh đã có thể nói rất chuẩn, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe hai người nói bằng ngôn ngữ Trung Hoa bởi có vài từ anh vẫn không thể hiểu theo nghĩa đen và cả "nghĩa bóng"...

Truyện convert hay : Trọng Sinh 80 Làm Đoàn Sủng Tiểu Phúc Bảo

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện