Trần Thái Nhật vừa nói xong, Ed và Hình Cường lập tức bật cười.
Vân Vũ Phi cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Các quản lý cấp cao khác của tập đoàn Vân Thị đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong lòng mọi người đều nghĩ thằng nhãi này đúng là không biết trời cao đất dày gì cả.
Hình Cường cười ngặt nghẽo.
“Ha ha ha! Oắt con, sáng nay cậu mới ăn mật báo gan hùm à? Cũng to mồm gớm! Hai trăm bốn mươi triệu tệ, tôi sợ là cũng khó mà giải thích với loại quê mùa như cậu xem là bao nhiêu tiền”.
Vẻ mặt Ed cũng đầy mỉa mai, cười nói với Vân Vũ Phi.
“Tổng giám đốc Vân, đây là bạn cô à? Tôi thấy cô nên gọi một chuyên gia tâm thần cho cậu ta đi, cậu ta điên thật rồi”.
Trần Thái Nhật chẳng thèm quan tâm tới bọn họ, quay đầu nói với Vân Vũ Phi bên cạnh.
“Vân Thị thiếu vốn thật sao?”
“Ừ”, đôi mắt tuyệt đẹp của Vân Vũ Phi buồn bã, không cam lòng gật đầu.
“Thế thì tôi phải quản rồi, thiếu tiền thì phải nói với tôi chứ”.
Vân Vũ Phi mắt chữ A mồm chữ O, tỏ vẻ hoài nghi, nói với giọng điệu không chắc lắm.
“Anh muốn làm gì?”
“Chẳng phải là vốn sao? Tôi cũng có thể đưa cho cô mà”.
“Công ty thiếu tận hơn hai trăm triệu tệ đấy!”
“Thế thì sao chứ?”
Hình Cường và Ed ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, cười như điên.
Tiếng cười ngặt nghẽo vang khắp cả phòng họp, càng khiến những quản lý cấp cao của Vân Thị thấy tuyệt vọng hơn.
Vân Vũ Phi bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tôi không đùa với anh đâu, với lại, Vân Thị còn có khúc mắc với anh, tôi không thể lấy tiền của anh được”.
Giọng nói của Trần Thái Nhật vô cùng kiên định.
“Bây giờ có người muốn cướp cổ phần của Vân Thị, cô phải lấy tiền của tôi, Vân Thị có một phần của Sở Sở, chuyện của Sở Sở tôi có thể bỏ mặc sao?”
Vân Vũ Phi sững sờ.
Nếu quyền nắm cổ phần của tập đoàn Vân Thị mà thay đổi, thì một phần lợi ích mà Vân Sở Sở có thể thừa kế cũng bị tổn thất.
Trần Thái Nhật lại là bố ruột của Sở Sở.
Lúc này, đúng là anh cũng nên ra tay thật.
Lý thì là vậy, nhưng đâu phải thiếu mỗi hai trăm triệu tệ.
Mà là tròn hai trăm bốn mươi triệu tệ!
Vân Vũ Phi cũng trải qua bao khó khăn, tìm mấy tập đoàn đầu tư mới tìm được một tập đoàn lớn có thể rót nhiều vốn như tập đoàn Tây Thụy.
Người bình thường thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
Nhưng Trần Thái Nhật chẳng tỏ vẻ nao núng, anh cầm điện thoại, gọi đến một số.
Sau ba tiếng chuông thì có người nghe máy.
“A lô, chuyển hai trăm năm mươi triệu tệ vào tài khoản của tập đoàn Vân Thị”.
Rồi anh cúp máy.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Quay phim chắc?
Bây giờ, đến các quản lý của Vân Thị cũng có người không nhịn được muốn cười nhạo Trần Thái Nhật.
Một cuộc điện thoại chuyển luôn hơn hai trăm triệu tệ sao?
Hơn nữa còn dư ra mười triệu tệ so với yêu cầu của Vân Thị.
Ngân hàng do nhà cậu mở chắc? Không cần phải phê duyệt sao?
Hình Cường ở bên cạnh có vẻ rất vui, mắt hắn đỏ lên, lập tức mở lời.
“Chỉ nói suông là có thể bù được số vốn còn thiếu của Vân Thị sao? Đúng là nực cười, Hình Cường tôi nói luôn, trong vòng nửa tiếng, nếu có hơn mười nghìn tệ chuyển từ chỗ cậu đến tập đoàn Vân Thị…”
Trần Thái Nhật hơi có hứng thú.
“Thì sao nào?”
Hình Cường đập chiếc bút trong tay xuống bàn, vô cùng hùng hổ.
“Tôi sẽ uống nước trong bồn cầu của nhà vệ sinh công cộng ở tầng này!”
Tất cả mọi người đều bị lời cá cược của Hình Cường làm cho hết hồn.
Đường đường là giám đốc marketing của một công ty lớn mà lại chơi lớn như vậy.
Nhưng mọi người cũng không để ý lắm, dù sao hành động của Trần Thái Nhật cũng giống như đùa hơn.
Hai trăm năm mươi triệu tệ…
Mọi người đều nhìn Trần Thái Nhật, chờ xem dáng vẻ há miệng mắc quai của anh.
Trần Thái Nhật thản nhiên gật đầu: “Cứ quyết định thế đi, ai thua thì người đấy uống”.
Vân Vũ Phi biến sắc, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật đầy lo lắng, nhưng trong lòng lại thầm mơ tưởng.
Trải qua mấy chuyện với Trần Thái Nhật, cô biết anh là một người có cảnh giới tinh thần cao đến mức nào, trước giờ anh không làm chuyện gì mà không nắm chắc.
Nhưng, tận hai trăm năm mươi triệu tệ… tiền mặt!
Đây không phải số tiền mà nhà giàu bình thường có thể bỏ ra được.
Thậm chí trong phạm vi cả nước cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trần Thái Nhật nở nụ cười với Vân Vũ Phi.
“Nhớ mời tôi đi ăn đấy nhé”.
Trong lòng Vân Vũ Phi ấm áp hẳn, không khỏi thấy hơi cảm động.
Người đàn ông này cũng rất có trách nhiệm, tuy nói là vì con gái mình, nhưng chị gái đúng là không nhìn nhầm người.
Ánh mắt Vân Vũ Phi vô thức nhìn sang sườn mặt Trần Thái Nhật, không rời đi được.
Coi như là dỗ dành mình đi, nhưng nhỡ là thật thì sao?
Vân Vũ Phi bỗng cảm thấy hơi mong chờ.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót.
Cộp cộp cộp.
Rầm!
Cửa phòng họp bị đẩy mạnh ra.
Một cô gái mặc đồng phục vest, đeo