Con chip bạc nhỏ xíu thật sự có khả năng ký sinh và kiểm soát thần kinh của sinh vật sống.
Còn có thể truyền một loạt các cảnh tượng và thông tin kinh thiên động địa tới thần kinh thị giác của vật chủ chip!
Quả là khó bề tưởng tượng.
Thế nhưng điều khiến Trần Thái Nhật và Bắc Minh kinh ngạc là cảnh tượng mà con chip truyền tới.
Mặt đất bùng nổ!
Cũng đã nhiều năm rồi bọn họ chưa từng được thấy cảnh tượng mặt đất bùng nổ với quy mô như vậy.
Từ lúc tứ thần cùng tồn tại tới nay, bởi vì đều được dự báo trước nên quy mô mỗi lần mặt đất bùng nổ của Bộc Hải đều bị thu hẹp lại trong phạm vi rất nhỏ.
Nhiều nhất cũng chỉ xuất hiện hai, ba đợt sóng lớn cao chừng mười mấy mét quét dọc đường bờ biển.
Quan chức địa phương cũng sẽ tổ chức di dời người dân ra khỏi bãi biển từ sớm, lực tàn phá gần như bằng không.
Thế nhưng cảnh tượng mà con chíp truyền tới thông qua hệ thần kinh của con thỏ là mặt đất bùng nổ tuyệt đối ở cấp độ huỷ diệt.
Hòn đảo lập tức bị phá huỷ với sóng xung kích, sóng thần cao tới cả trăm mét muốn huỷ diệt cả đất trời đang lao thẳng vào đất liền từ hướng đường bờ biển ở phía xa.
Loại uy lực ở cấp độ này, ngay cả lánh nạn cũng không kịp nữa.
Một khi nó biến thành hiện thực, cả một thành phố, thậm chí là một cụm các thành phố đều phải đối mặt với tai hoạ diệt vong.
Tây Cực và Bắc Minh là hai người vô cùng nhạy cảm với cảnh tượng mặt đất bùng nổ, lúc này lại phát hiện ra con chip này có thể tái hiện cảnh tượng báo hiệu mặt đất bùng nổ tương tự thì vô cùng kinh ngạc.
Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên trầm mặc hồi lâu.
“Đây là gì vậy chứ? Quay phim à?”
Lúc này, đầu óc Trần Thái Nhật lại vô cùng tỉnh táo.
“Việc này có liên quan đến an nguy của Hoa Hạ, không thể coi nhẹ được, lập tức gửi hình tới trụ sở chính Hội Trường Thành, để họ phân tích đối chiếu vị trí trong hình xem có giống với địa điểm trong thực tế hay không”.
“Hoa Hạ chỉ có một khu mặt đất bùng nổ, chính là Bộc Hải”.
“Tôi thấy chưa hẳn là vậy đâu…”
Trần Thái Nhật phân tích:
“Nếu như khu mặt đất bùng nổ xảy ra chuyện, chúng ta đương nhiên không cần lo lắng, dù gì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, tứ thần hội tụ đông đủ, nguy cơ lớn cũng trở thành chuyện nhỏ, chỉ sợ ở những nơi chúng ta chưa biết tới sẽ xảy ra chuyện thôi”.
Bắc Minh nghĩ ngợi, đột nhiên cũng cảm thấy nên phòng ngừa chu đáo, gật đầu nói.
“Được rồi, chuyện hình ảnh cứ để tôi lo liệu”.
Trần Thái Nhật bổ sung thêm một câu.
“Đám người của Hội Đông Vinh chết rồi mà vẫn để lại món đồ này, có thể thấy thế lực sau lưng bọn chúng vô cùng hiểu biết về chuyện mặt đất bùng nổ, đây là một hiện tượng rất kỳ quái”.
“Con chip nhỏ này có thể truyền hình ảnh tới đây, nói không chừng cũng có thể truyền trở lại hình ảnh mà mắt vật chủ nhìn thấy, điều đó có nghĩa là… đây là một loại thiết bị truyền tin công nghệ đen cấp cao”.
Bắc Minh tán đồng.
“Vậy thì cũng có thể nói rằng nếu nghiên cứu ngược lại thông qua con chip này thì có lẽ sẽ lôi ra được đám người bên ngoài dự liệu”.
“Không sai”.
“Vậy thì được, chuyện này không có ai giỏi hơn tôi đâu, tôi sẽ sắp xếp giới khoa học công nghệ Hoa Hạ điều động một nhóm người giỏi nhất đến để nghiên cứu cái này”.
Thứ này tạm thời để lại chỗ Bắc Minh vậy.
Tứ thần phụ trách an nguy của Hoa Hạ, trên lập trường này, tất cả đều là chiến hữu kiên định của nhau.
Giao cho Phùng Mặc Hiên, Trần Thái Nhật vô cùng yên tâm.
Tất cả còn phải đợi kết quả nghiên cứu cuối cùng của Bắc Minh.
…
Trần Thái Nhật lái xe một mình trở về Yến Kinh.
Bởi vì đến gặp Bắc Minh nên ai không dẫn theo ai bên cạnh.
Môi trường ngoại ô Yến Kinh rất tốt, hai bên đường hoa nở chim hót, cây cỏ xanh tươi, thêm cả mùa xuân ấm áp hoa cỏ đua nhau khoe sắc, quả là phong cảnh hữu tình.
Trần Thái Nhật lái xe đi mãi, đột nhiên phanh gấp lại.
Két.
Xe dừng lại đột ngột.
Anh mở cửa, xuống xe.
Trần Thái Nhật lao thẳng ra rồi nhìn xung quanh.
Trong phạm vi khoảng năm trăm mét xung quanh, cao nhất chính là một ngọn đồi.
Dưới chân mạnh mẽ tích lực.
Sau năm giây.
Ầm!
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Trần Thái Nhật bay lên không trung như một con đại bàng lớn, bay thẳng tới điểm cao nhất trên ngọn đồi.
Sau khoảng mười giây, giống như người bay giữa không trung rồi đáp xuống một tảng đá lớn.
Nơi này tầm mắt rộng mở, Yến Kinh nằm ở vùng đồng bằng mênh mông bát ngát, lúc thời tiết tốt gần như có thể nhìn thấy đường chân trời trong phạm vi cả trăm kilomet.
Dùng trái tim cảm nhận thì đột nhiên quay anh sang hướng nam.
“Có chuyện vui rồi!”
Khoé miệng Trần