Vừa nghe thấy giọng nói này, lông mày Trần Thái Nhật đột nhiên nhướng lên.
Phùng Lương Tông - gia chủ nhà họ Phùng và cậu nhủ Phùng Tinh Kiếm ở phía sau đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi, nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa.
Phùng Lương Tông không nói gì, người còn chưa đến đã cúi gập người chín mươi độ.
“Thúc tổ!”
Tiếng gọi này khiến Trần Thái Nhật sững sờ.
Phùng Lương Tông có thân phận gì chứ?
Ở Hoa Hạ, dưới một người, trên vạn người!
Cai quản gia tộc số một, hắt hơi một cái cũng gây ra náo động ở Yến Kinh, vậy mà lại phải khép nép như vậy?
Gọi thúc tổ, chứng tỏ người đến là trưởng bối của nhà họ Phùng.
Nhưng những người họ hàng xa bình thường cũng không thể khiến gia chủ nhà họ Phùng phải cung kính như vậy.
Trần Thái Nhật đột nhiên nghĩ đến một người.
Lão già đó vẫn chưa chết sao?
Đúng lúc này, khí thế mạnh mẽ lan rộng toàn sảnh lớn, tất cả người có võ công thấp kém đều thấp thỏm lo sợ.
Trần Thái Nhật đương nhiên không sao, nhưng thông qua khí thế này, có thể đoán được thực lực của đối phương.
Cấp Ngụy Minh.
Cấp bậc này có sức mạnh võ công căn bản là bằng với cấp Minh, nhưng lại không thể nắm được sức mạnh tinh túy của non sông Hoa Hạ.
Nếu đánh đơn lẻ thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Phùng Linh Nguyệt.
Nhưng đối đầu với võ sĩ hạng chín đỉnh cao bình thường thì có thể thắng.
Quả nhiên, một lão già tóc trắng búi cao, mặc áo lụa tinh khiết xuất hiện ở cửa với vẻ mặt uy nghiêm.
Lão già đó không bước vào, mà được hai nữ giúp việc khiêng ghế nhấc vào.
Lão ta ngồi trên cao nhìn xuống, không coi ai ra gì.
Dáng vẻ này vô cùng ngang ngược.
Tuy nhiên, người ta là có khí chất ngông cuồng.
Còn lão già này là có địa vị phi phàm.
Năm đó, người lập nên cơ nghiệp nhà họ Phùng là ông nội của Phùng Lương Tông, tên là Phùng Thiên Hùng.
Cụ ta có công với đất nước, được mọi người ngưỡng mộ.
Còn lão già tóc trắng này chính là em trai ruột của Phùng Thiên Hùng, hóa thạch sống có địa vị cao nhất trong nhà họ Phùng hiện nay.
Phùng Thiên Kiêu!
Hơn chín mươi tuổi.
Trần Thái Nhật vuốt cằm, đánh giá lão già vừa xuất hiện.
Đối phương cũng đang quan sát anh.
Ánh nhìn này thật sự khiến Trần Thái Nhật không thoải mái.
Nhìn xung quanh.
Keng!
Cạch!
Bịch!
Trần Thái Nhật xếp hai chiếc ghế sofa, một cái bàn, ba cái ghế thành một cái tháp.
Hiên ngang ngồi trên đó, cao hơn người đối diện bốn cái đầu.
“Ừ, như thế này nói chuyện thoải mái hơn nhiều”.
Mắt Phùng Thiên Kiêu hiện lên sự khinh thường.
“Cậu Trần trấn thủ Tây Cực, mười năm trước đã xuất quân giết hàng vạn kẻ địch, có danh chiến thần, không ngờ nhiều năm trôi qua mà vẫn trẻ như vậy, không như tôi, già rồi”.
Trần Thái Nhật bật cười.
Cậy già lên mặt, đúng là phiên bản cũ rích.
Phùng Thiên Hùng là người trung thành với đất nước.
Em trai của cụ ta cũng thế.
Vì vậy Trần Thái Nhật không thể giết chết lão già đang bảo vệ Phùng Chính Nghĩa này ngay tại chỗ được.
Nhưng có vẻ như tâm trí của đối phương vẫn sống trong dáng vẻ của năm sáu mươi năm trước, căn bản là không nhận ra tình hình trước mắt.
“Ông cụ Phùng, tôi thấy cơ thể ông còn rất tốt, xem ra cũng đã luyện đến gần cấp Minh rồi nhỉ? Có hứng đi trấn thủ biên cương Tây Cực cùng tôi không?”
Rầm!
Ba cô gái Ninh Yên Nhiên sững sờ.
Trần Thái Nhật đang lôi kéo một lão già chín mươi tuổi đến Hội Trường Thành làm binh lính!
Phùng Thiên Kiêu nheo mắt.
“Cậu Tây Cực nói đùa rồi.
Tôi không có miệng lưỡi sắc bén như cậu, chỉ là chuyện cậu vu oan cho cháu trai tôi, tôi thân là trưởng bối của nhà họ Phùng, đương nhiên phải tìm lại sự trong sạch cho nhà họ Phùng!”
Trần Thái Nhật vuốt trán.
Đám người giàu có này thật biết tính toán.
Phùng Thiên Kiêu này chỉ dùng vài câu từ đã có thể gắn chặt sự sống chết của Phùng Chính Nghĩa với danh tiếng của nhà họ Phùng.
Điều này là đang ép Phùng Lương Tông phải bày tỏ thái độ.
Với trình độ bao che điều sai trái này, lão ta dường như không hề coi trọng anh hùng Trần Thái Nhật.
Lão ta cậy thân phận, địa vị và quá khứ hào hùng của nhà họ Phùng, làm việc không cần biết đúng sai.
Trần Thái Nhật đột nhiên cảm thấy nếu anh đưa ra bằng chứng gì đó, e là lão già này cũng sẽ không nghe.
Thử chút xem sao.
“Ông cụ Phùng, tôi không hề vu oan cho Phùng Chính Nghĩa, ông