Trần Thái Nhật và Phùng Linh Nguyệt đi đến cửa phòng tiệc thì phát hiện đã tụ tập không ít người.
Đi lại gần hơn liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao lớn đang nghiêm nghị khiển trách một cô gái mặt đầy ấm ức.
“Cái con nhóc này, lúc đến đây bác đã nói với cháu thế nào? Chủ nhân khách sạn có thân phận tôn quý, sao cháu có thể có thái độ này chứ, mau xin lỗi giám đốc Lưu!”
Người phụ nữ mập mạp bên cạnh đang nhún nhường xin lỗi Lưu Cường vẻ mặt kiêu ngạo đầy khinh miệt.
“Ôi trời, giám đốc Lưu, con nhóc này từ nhỏ đã ngang ngược cũng không có đầu óc, đã mạo phạm cậu đúng là không nên, thế này đi, lát nữa tôi bảo nó mời cậu một ly rượu, mong cậu rộng lượng bỏ qua”.
Khóe miệng Lưu Cường nhếch lên, mặt lộ ra vẻ đắc ý nhìn Vân Vũ Phi.
“Cô gái, đừng có mà không biết xấu hổ, tôi nói một lần nữa nhé, nếu cô không đến phòng bên cạnh mát xa cho tôi nửa tiếng thì tôi sẽ tìm bừa một người quen khiến công ty rách nát của cô đóng cửa, cô có tin không?”
Đôi mắt Trần Thái Nhật nhíu lại.
Vân Vinh, Vân Phương là người nhà họ Vân, anh từng xem ảnh của họ.
Vân Vũ Phi…
Sao cô gái này lại bị chặn ở cửa chứ?
Chẳng phải giấy mời do Tề Vũ đưa đến sao?
Còn có tên Lưu Cường kia nữa, hình như là nhân viên của khách sạn.
Vừa nãy tên khốn này đã nói gì?
Bảo Vân Vũ Phi mát xa ư?
Khuôn mặt Vân Vũ Phi đầy vẻ tủi thân xoay người qua, thoáng chốc ánh mắt chạm phải tầm nhìn của Trần Thái Nhật, phút chốc nước mắt rơi xuống, lớp trang điểm nhạt trên khuôn mặt đã xuất hiện vết loang, nhưng nhìn lại có vẻ phong tình khác.
Cô em vợ vừa tức vừa giận, giậm mấy bước đi đến trước mặt Trần Thái Nhật, vô cùng phẫn nộ.
“Đều là chuyện tốt anh làm đấy!”
Lúc này mọi người mới để ý đến Trần Thái Nhật.
Lưu Cường sững sờ, thoáng chốc giật nảy mình, như rơi vào hầm băng, sợ đến mức quần hắn cũng sắp rơi xuống.
Hắn bước thật nhanh xông đến trước mặt Trần Thái Nhật như bay, vội vã giải thích.
“Ông... ông chủ! Con đàn bà điên này không biết chui ra từ đâu, chắc là ở bên ngoài bị thằng chó nào bỏ rơi sau đó đến đây phát tiết, tôi lập tức cho người đuổi cô ta ra ngoài, bảo vệ!”
Vân Vinh và Vân Phương đứng bên cạnh sững sờ.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác đen đối diện, không ngờ lại là ông chủ đứng sau danh tiếng lẫy lừng khắp thành phố, không ai không biết kia!
Vậy mà Vân Vũ Phi nổi giận với anh, thế tập đoàn Vân Thị chẳng phải sẽ bị phán tử hình sao?
Toàn thành phố đều biết, chủ nhân của buổi tiệc tối nay có thể quyết định sống chết của bất kỳ gia tộc giàu có, tập đoàn, doanh nghiệp nào của thành phố An Thành.
Lần này thật sự tiêu rồi!
Bên cạnh có không ít người hóng chuyện, cũng bị thái độ của Vân Vũ Phi làm cho khiếp sợ!
Cô gái này đúng là tự tìm đường chết mà!
Bảo vệ nghe thấy lệnh của Lưu Cường, đang chuẩn bị qua cưỡng chế đuổi người.
Cổ áo của Vân Vinh đã bị một tên bảo vệ túm lấy.
Đúng vào lúc này, chuyện khiến mọi người không ngờ tới đã xảy ra!
Trần Thái Nhật nhẹ nhàng nắm bàn tay ngọc ngà thon dài của Vân Vũ Phi, giọng bình tĩnh mang chút dịu dàng.
“Là tôi sắp xếp không chu đáo, đừng giận nhé”.
Trong nháy mắt, xung quanh yên tĩnh!
Khoảnh khắc tay Vân Vũ Phi bị nắm lấy, vẻ mặt cô ngạc nhiên, quên cả uất ức, thoáng chốc mặt đỏ xấu hổ.
Cô vẻ kiêu ngạo, tiếng tim đập ngày càng nhanh, vùng vẫy muốn rút tay ra, nhưng không biết tại sao lại không làm gì được.
Cuối cùng chỉ đành từ bỏ, để che đi khuôn mặt đỏ ửng, cô cúi đầu nói nhỏ như tiếng muỗi.
“Mau buông ra, cô với bác tôi đang nhìn kìa!”
Hai người này… chắc chắn là có chuyện!
Bây giờ trong đầu tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt có suy nghĩ này.
Đừng quá rõ ràng vậy được không?
Người phụ nữ tên Vân Vũ Phi này, vậy mà lại có liên quan đến ông chủ đứng sau vô địch nhất thành phố An Thành hiện giờ!
Vân Vinh hoảng hốt.
Vân Phương cũng sững sờ!
Bảo vệ không biết nên làm sao.
Lúc này, Lưu Cường hận không thể tát mạnh vào mặt mình đến khi máu thịt lẫn lộn mới thôi!
Có thể dựa vào thân phận trưởng ca bộ phận tiếp tân nhỏ bé, để ra oai trước đám gia tộc giàu có thành phố An Thành là nhờ vào đâu chứ?
Chính là dựa vào ông chủ của khách sạn không ai dám chọc vào!
Vậy mà vừa nãy hắn đã làm gì?
Lưu Cường chỉ muốn mất trí nhớ ngay tại chỗ, nhưng lúc này những hành động vừa nãy lại giống như khắc ghi trong đầu rất rõ ràng.
Bảo người phụ nữ có khả năng là bà chủ… mát xa cho mình.
Còn nói cô ấy bị thằng chó nào đó bỏ rơi!
Tiêu rồi! Chẳng phải người đàn ông của cô là ông chủ sao?
Sắc mặt của Lưu Cường còn khó coi hơn bố chết.
Trần Thái Nhật dắt tay Vân Vũ Phi đi về phía trước.
Người vây xem, nhân viên khách sạn và bảo vệ lần lượt chủ động nhường đường.
“Tôi dắt cô vào, tôi xem ai dám cản cô”.
Lời tuyên bố ngang ngược của Trần Thái Nhật khiến Vân Vũ Phi cúi thấp đầu hơn, dường như mặt đã đỏ đến tận cổ.
Bàn tay của cô dường như cũng vô thức thích ứng, nắm lấy tay người đàn ông không buông.
Lúc đi qua Lưu Cường, ánh mắt Trần Thái Nhật lạnh như dao băng, trừng mắt nhìn người đàn ông mặt mũi thô tục, toàn thân run