Chiếc xe Audi A6 màu đen lao vun vút về Châu Thành.
Châu Ngọc Thúy ngồi ở hàng ghế sau bị một người áo đen canh giữ không ngừng run rẩy.
Tuy đã rời khỏi Giang Hải một lúc lâu nhưng lời uy hiếp của Dương Thanh vẫn văng vẳng bên tai bà ta.
Hiện giờ, bà ta đột nhiên thông suốt, nhớ ra rất nhiều chuyện.
Cộng thêm dáng vẻ cung kính của Hàn Sương với Dương Thanh, bà ta mới ý thức được mình đã sai lầm ngay từ đầu.
Giờ đây, Dương Thanh không còn là thằng nghèo kiết xác đến cả năm trăm nghìn chữa bệnh cho mẹ cũng không có như trước nữa.
“Kít!”
Chợt chiếc xe phanh gấp giữa đường.
“Á…”
Đầu của Châu Ngọc Thúy đập thẳng vào lưng ghế phía trước, đau đớn hét lên.
Hàn Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm ba chiếc Jeep chặn lại phía trước.
Mấy người đàn ông áo đen đứng ở đầu xe đều nhìn xe của cô ta.
“Lái xe kiểu gì vậy?”
Châu Ngọc Thúy khó chịu phàn nàn.
Bà ta vừa ngẩng đầu liền trông thấy bốn tên áo đen chặn đường, mặt mũi lập tức tái nhợt.
“Bọn… bọn họ là ai?”
Châu Ngọc Thúy run rẩy hỏi, nhưng không ai thèm đáp lại.
“Chị Sương, làm sao bây giờ?”
Tên tài xế nghiêm mặt hỏi Hàn Sương.
Anh ta và người đang trông chừng Châu Ngọc Thúy ở ghế sau đều là cao thủ do Quan Chính Sơn đưa tới.
Hàn Sương tiện tay nắm lấy một thanh đao lớn, lạnh giọng nói: “Hai người đưa bà ta trở lại đường cũ, đồng thời lập tức báo tin cho anh Thanh.
Đám người này cứ giao cho tôi!”
“Chị Sương!”
Người kia định lên tiếng lại bị Hàn Sương ngăn cản: “Cứ làm theo lời tôi! Đi mau!”
Dứt lời, Hàn Sương xách đao bước xuống xe.
Hai cao thủ nhà họ Quan biết Hàn Sương không đơn giản, cũng biết Châu Ngọc Thúy là mẹ vợ Dương Thanh.
Dù bà ta phạm tội không thể tha thứ nhưng vẫn phải bảo vệ cẩn thận, bèn quay đầu xe lại bỏ chạy.
Nhưng phía sau cũng có ba chiếc Jeep tới gần chặn đứng đường lui của họ.
Lúc này là sáng sớm, con đường đi tới Châu Thành rất nhỏ, ba chiếc xe đủ để chặn kín.
“Rốt… rốt cuộc họ là ai? Muốn làm gì vậy?”
Châu Ngọc Thúy chưa bao giờ gặp phải chuyện này, hoảng sợ run lẩy bẩy.
Hai tên vệ sĩ không đáp lời bà ta, nghiêm mặt chuẩn bị đánh nhau.
“Tại sao lại chặn đường của chúng tôi?”
Hàn Sương lạnh lùng chất vấn đám người áo đen kia.
“Để Châu Ngọc Thúy ở lại.
Nếu không đừng ai mong thoát khỏi đây!”
Một người trong số bốn tên áo đen chợt lên tiếng, trên mặt ông ta có một vết sẹo dài ngang mũi cực kỳ ghê mắt.
Ông ta cũng cầm một thanh đao, hai cánh tay vạm vỡ xăm hình thần chết.
Nghe vậy, Hàn Sương giật nảy mình, không ngờ những người này tới vì Châu Ngọc Thúy.
Cô ta thực sự không hiểu tại sao người đàn bà ác độc lại không có thân phận đặc biệt gì như Châu Ngọc Thúy lại bị người ta để mắt tới?
Cả trước và sau đều bị chặn đường, bảy, tám cao thủ cùng ra mặt chỉ vì Châu Ngọc Thúy?
Chẳng ai tin nổi chuyện này.
Châu Ngọc Thúy bị giam trong xe nghe thấy đối phương muốn tới bắt mình thì sợ phát khóc: “Rốt cuộc họ là ai? Tại sao lại muốn bắt tôi?”
“Muốn tôi để bà ta lại, mơ đi!”, Hàn Sương lạnh giọng nói.
Tuy cô ta rất ghét Châu Ngọc Thúy nhưng hộ tống bà ta tới Châu Thành là nhiệm vụ Dương Thanh giao cho cô ta.
Cho dù có chết cô ta cũng phải hoàn thành.
“Nếu không chịu thì chúng tôi sẽ giết các cô trước!”
Mặt Sẹo nghiến răng nói rồi vung đao lao tới chỗ Hàn Sương.
Tất cả đều đồng loạt xông về phía Hàn Sương.
Nhưng trong mắt Hàn Sương không hề có sự e sợ, tay nắm chặt Bá Đao chạy tới chỗ Mặt Sẹo.
Hai tên cao thủ nhà họ Quan cũng không chút do dự xông vào trận chiến.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đang an ủi Tần Thanh Tâm thì nhận được tin tức Hàn Sương bị tấn công.
“Tâm, anh phải đi rồi.
Em chăm sóc bố nhé!”, Dương Thanh bỗng nói.
Tần Thanh Tâm đang hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp, nghe Dương Thanh nói vậy, ánh mắt hơi hụt hẫng.
“Được rồi! Anh đi đường cẩn thận, về sớm nhé!”,