Khi Hàn Sương đang sốt ruột, Châu Ngọc Thúy đã bị lôi ra khỏi xe.
“Cứu mạng! Cứu mạng với! Giết người rồi!”
Châu Ngọc Thúy vừa điên cuồng giãy giụa vừa gào thét ầm ĩ.
Bà ta cũng biết nếu bị đám người này đưa đi, tình hình sẽ rất nghiêm trọng.
Đây là nơi giáp ranh giữa Giang Hải và Châu Thành, bây giờ lại đang vào đêm khuya, bà ta có gào khản cô cũng vô dụng.
“Thả bà ta ra!”
Hàn Sương cầm Bá Đao xông thẳng tới chỗ Châu Ngọc Thúy.
“Đối thủ của cô là tôi!”
Mặt Sẹo cũng vung đao chạy đến ngăn cản.
“Cút!”
Hàn Sương gầm lên, dùng sức đạp mạnh, cơ thể biến mất như tia chớp phóng tới trước mặt ông ta.
Mặt Sẹo nghiêm mặt lại, sức bật của Hàn Sương quá mạnh mẽ!
Chỉ trong nháy mắt, cô ta đã vung đao chém tới.
Mặt Sẹo hoảng sợ vội vàng lùi lại, vung đao lên đỡ.
“Keng!”
Hai thanh đao va chạm vào nhau, lóe lên tia lửa trong đêm tối.
“Keng! Keng! Keng!”
Đao đầu tiên bị cản lại, Hàn Sương lại chém liên tiếp ba đao.
Mỗi một đao, cô ta đều dùng hết sức.
Hai tay Mặt Sẹo đã tê dại, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
Ông ta không thể tin nổi một cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi đã có sức mạnh khủng bố như vậy.
Nếu còn đánh tiếp chỉ e mình sẽ phải bỏ mạng ở nơi này.
“Keng!”
Mặt Sẹo mải mê suy nghĩ, Hàn Sương lại chém tới, sức mạnh khổng lồ khiến hai tay Mặt Sẹo run bần bật.
“Bộp!”
Bị Mặt Sẹo cản lại, Hàn Sương vẫn dùng sức ép xuống, lưỡi đao của Bá Đao bổ xuống vai ông ta.
“Á!”
Mặt Sẹo hét lên thảm thiết, giơ chân đá vào bụng dưới của Hàn Sương.
“Bịch!”
Tiếng va chạm rung trời vang lên, Hàn Sương bay ra ngoài.
Mặt mũi Mặt Sẹo trắng bệch, cơn đau trên vai kích thích thần kinh của ông ta.
Ông ta hiểu nếu còn tiếp tục, bản thân chỉ còn con đường chết.
Nếu chuyện đêm nay bị truyền đi, có lẽ toàn bộ Giang Hải đều chấn động.
Mặt Sẹo có tiếng là cao thủ dùng đao số một, bây giờ lại bị một cô gái chỉ hai mươi mấy tuổi dùng đao đánh bại, thậm chí còn có thể lấy mạng ông ta.
Hàn Sương cũng chật vật.
Vốn dĩ cô ta đã tiêu hao quá nhiều sức lực, thấy Châu Ngọc Thúy bị đưa đi liền dồn hết sức chiến đấu.
Thế nhưng Châu Ngọc Thúy vẫn bị bắt.
“Cô cứ chờ đấy!”
Mặt Sẹo gằn giọng hét rồi dùng hết sức lực còn lại điên cuồng bỏ chạy.
“Phụt!”
Sau khi ông ta rời đi, Hàn Sương bỗng phun ra một ngụm máu.
“Keng!”
Hàn Sương chống Bá Đao xuống đất, gắng gượng chống đỡ cơ thể của mình.
Cô ta nhìn theo hướng Châu Ngọc Thúy bị đưa đi, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
“Kít!”
Đúng lúc ấy, chiếc Phaeton màu đen lao vút tới, đỗ lại bên cạnh Hàn Sương.
“Xin lỗi anh Thanh!”
Trông thấy Dương Thanh bước ra khỏi xe, mắt Hàn Sương đỏ hoe, áy náy nói.
“Cô sao rồi?”
Dương Thanh vội vàng chạy tới đỡ Hàn Sương.
Cô ta cảm động thầm nghĩ, bản thân không hoàn thành được nhiệm vụ Dương Thanh giao cho nhưng câu đầu tiên anh nói với mình lại là hỏi thăm chứ không phải trách mắng.
“Tôi không sao, chỉ là bị mất sức quá nhiều!”, Hàn Sương đỏ mắt trả lời.
“Anh Thanh!”
Hai tên cao thủ của nhà họ Quan cũng tập tễnh đi tới bên người Dương Thanh.
Anh thấy quần áo của bọn họ đã bị máu tươi nhuộm đỏ, đủ để chứng minh vừa rồi bọn họ đã phải đối mặt với một trận chiến dữ dội.
Ngay sau đó lại có thêm mấy chiếc xe lao tới.
“Cậu Thanh!”
Quan Chính Sơn đích thân dẫn người tới.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Dương Thanh, ông ta hoảng sợ không dám lên tiếng.
Ông ta chỉ nơm nớp lo sợ đứng đó chờ Dương Thanh nổi giận.
“Là kẻ nào?”
Anh chợt hỏi.
Hàn Sương đáp: “Tôi không biết, tên cầm đầu tự xưng là Mặt Sẹo.
Ông ta đã bắt Châu Ngọc Thúy đi”.
“Mặt Sẹo!”
Nghe thấy cái tên này, Quan Chính Sơn ngạc nhiên nói: “Cậu Thanh, Mặt Sẹo chính là vua đao tiếng tăm lừng lẫy khắp Giang Hải, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, giỏi dùng đao”.
“Mặt Sẹo!”
Dương Thanh nhìn sang Quan Chính Sơn, ánh mắt lạnh như băng: “Ông ta đã muốn đâm đầu vào chỗ chết, tôi sẽ giúp ông ta! Sai người truy bắt Mặt Sẹo trong toàn thành phố!”
“Vâng!”
Quan Chính Sơn vô cùng sợ hãi.
Ông ta nhìn ra được, hiện giờ Dương Thanh đang giận dữ đến mức nào.
Cả Giang Hải đều chấn động vì chỉ trong vòng một đêm, nhà họ Quan và Tòa Thành Vương