Thấy Ngụy Tường tới gần, Châu Ngọc Thúy hoảng sợ run lẩy bẩy.
“Cậu… cậu đừng tới đây!”
Bà ta run rẩy lùi lại về phía sau.
Châu Ngọc Thúy cực kỳ ác độc, thuê người đâm chết Tần Đại Dũng, muốn Dương Thanh bỏ mạng, nhưng không có nghĩa là bà ta dám ra tay giết người.
Vừa rồi Ngụy Tường giết Mặt Sẹo ngay trước mặt bà ta, cảnh tượng máu me vừa rồi đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng bà ta.
Người của Ngụy Tường bao vây bốn phía, Châu Ngọc Thúy không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể lùi lại.
Ngụy Tường cũng không gấp, dường như rất hưởng thụ vẻ mặt sợ hãi của bà ta.
Chẳng mấy chốc Châu Ngọc Thúy đã lùi đến chân tường, không còn đường nữa.
Bà ta quỳ rạp xuống đất, khóc lóc van xin: “Xin cậu tha cho tôi được không?”
“Tha cho bà?”
Ngụy Tường cầm con dao đẫm máu đi tới trước mặt Châu Ngọc Thúy, cúi đầu nhìn bà ta: “Bà đã thấy tôi giết Mặt Sẹo.
Nếu tôi tha cho bà chẳng phải chuyện này sẽ bị lộ ra ngoài sao?”
“Không không không! Tôi không nhìn thấy gì cả, cũng sẽ không nói gì hết.
Tôi chỉ là một người đàn bà hèn mọn, giết tôi sẽ làm bẩn tay cậu”.
Châu Ngọc Thúy vội vàng lắc đầu lia lịa, tự hạ thấp chính mình.
“Muốn trách thì trách thằng con rể của bà đi! Bà là mẹ vợ cậu ta thì chỉ còn đường chết!”
Ngụy Tường híp mắt nói, sát khí tuôn trào như nước lũ tràn bờ đê, ào ào cuốn về phía Châu Ngọc Thúy.
Nghe vậy, Châu Ngọc Thúy mới hiểu mọi chuyện xảy ra với bà ta đều do Dương Thanh hại.
“Sếp Ngụy, tôi và Dương Thanh không có quan hệ gì hết! Nếu cậu không bắt tôi, tôi còn đang định ra tay giết nó đây”.
Châu Ngọc Thúy vội nói: “Nếu cậu không tin có thể hỏi thăm thử.
Tôi và nó thực sự không có quan hệ gì, tôi cũng không ngừng khuyên con gái ly hôn với nó.
Trong mắt tôi, nó chỉ là một thằng vô dụng, một kẻ đáng chết!”
“Ồ? Vậy sao?”
Ngụy Tường nheo mắt nói: “Nhưng tôi vẫn muốn giết bà thì phải làm sao?”
Dứt lời, gã nắm chặt con dao trong tay, hung hăng đâm tới Châu Ngọc Thúy,
“Á… đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Châu Ngọc Thúy gào khóc hô hoán.
“Keng!”
Ngụy Tường đâm sượt qua đầu Châu Ngọc Thúy, cắm thẳng vào vách tường sau lưng bà ta.
“Xin lỗi nha, lỡ tay đâm trượt! Nhưng không sao, lần này tôi sẽ không đâm trượt đâu! Bà yên tâm, tôi giết người nhanh lắm, như Mặt Sẹo vừa rồi một phát là xong!”
Ngụy Tường cứ như mèo vờn chuột, vừa cười vừa nói: “Bà hãy tưởng tượng nhé.
Lát nữa lúc lưỡi dao của tôi đâm vào đầu bà, chỉ cần nó xuyên qua da của bà, bà sẽ cảm thấy một cơn đau thấu xương”.
“Sau đó, bà sẽ cảm nhận được mũi dao đâm vào hộp sọ, đây mới là đau đớn thực sự”.
“Lúc xương cốt bị đâm nát vẫn chưa phải đau nhất, bởi vì ngay sau đó sẽ đâm đến bộ não nằm trong hộp sọ của bà”.
“Bà tưởng tượng đi, lưỡi dao của tôi đảo khuấy trong đầu bà sẽ sảng khoái tới mức nào?”
Ngụy Tường tựa như một ác ma, tay cầm lưỡi dao đẫm máu, miệng không ngừng miêu tả cảnh tượng chết chóc khi đâm con dao vào đầu Châu Ngọc Thúy.
Bà ta đã bị dọa sợ ngồi bệt xuống đất, đến cả sức lực chạy trốn cũng chẳng còn.
Bà ta khóc lóc xin xỏ: “Sếp Ngụy, tôi không muốn chết, thực sự không muốn chết! Xin cậu tha cho tôi một con đường sống!”
“Cậu đừng giết tôi, cậu bảo tôi làm gì cũng được”.
“Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi sẽ làm chó cho cậu, cậu bảo tôi cắn ai tôi sẽ cắn người đó! Gâu! Gâu! Gâu!”
Châu Ngọc Thúy nằm rạp trên mặt đất, sủa như chó, không màng sĩ diện, chỉ cầu được sống.
“Ha ha ha ha…”
Thấy bộ dạng ti tiện của bà ta, Ngụy Tường không khỏi cười phá lên.
Đám người xung quanh cũng hùa vào cười theo.
Châu Ngọc Thúy chẳng hề cảm thấy nhục nhã, thấy Ngụy Tường bật cười như nhìn thấy hi vọng sống sót, càng cố gắng sủa: “Gâu! Gâu! Gâu!”
Trong căn biệt thự cao cấp của Ngụy Tường chỉ có tiếng sủa của Châu Ngọc Thúy và tiếng cười ngặt nghẽo của đám người xung quanh.
“Thấy bà nghe lời như thế này, tôi sẽ cho bà một cơ