Mà là lợi dụng cảm giác áp bách giữa sự sống và cái chết để mau chóng nắm giữ được sức mạnh Thủy chỉ bản nguyên.
Vân Chí phong ấn linh khí của Tân Trạm nhưng thần thức lại không hề bị ảnh hưởng, Tân Trạm ở giữa trạng thái nín thở và hô hấp này, không ngừng câu thông cảm ngộ với Quỷ Hải.
“Đã qua sáu tiếng rồi, không phải anh Tân đã xảy ra chuyện rồi đấy chứ”
Trên Tiên Chu, đám bang chúng ngày thường cũng nhàm chán nên có không ít người tụ tập lại đây canh chừng thời gian.
“Bang chủ coi chừng ở đây thì chắc là không có chuyện gì”
“Lế nào anh Tân muốn một lần liền thành công? Vậy cũng khủng bố quá đi”
Bang chúng của Bang Quỷ Hải nhiều vô số, nhưng người có thể một lần cảm ngộ thành công Thủy chỉ bản nguyên thì cũng chỉ có một mình bang chủ.
Khi đám người còn đang bàn tán thì âm một tiếng.
Nước biển Quỷ Hải nổ tung nứt ra, một bóng người đột nhiên bay ra từ trong đó.
“Anh Tân ra rồi”
“Sáu tiếng đồng hồ, cũng tính là năm trong top những người đỉnh cấp rồi: “Vừa nãy khí tức trên dây thừng linh không đúng lắm, điều chỉnh lại một chút”
Đám người vừa định đi qua nghênh đón thì thấy sau khi Tân Trạm nói xong câu này liền một lần nữa bay về lại trong biển.
“Hả?”
Tu sĩ khống chế dây thừng linh sững người, sau đó anh ta liền vội vàng kiểm tra một phen, cuối cùng ngượng ngùng nói: “Đúng là do tôi nhầm lẫn”
Bọn họ còn tưởng rằng Tân Trạm đã chịu không nổi nữa, ai ngờ thì ra là do chính mình nhầm lẫn.
“Anh Tân như vậy có tính là thất bại không?”
Đám người đều mắt to trừng mắt nhỏ.
“Không, vừa nãy Tân lão đệ ra ngoài cũng không dùng đến linh khí để giúp đỡ hô hấp” Vân Chí nói.
Sau khi Tân Trạm nhảy xuống lần nữa thì liền ở lại trong Quỷ Hải một ngày một đêm.
Đến cuối cùng, không khí do dây thừng linh cung cấp cũng đã gần như biến mất hoàn toàn, hơn nữa cứ mỗi hai tiếng mới vận chuyển