Phùng Kính thu xếp xong thì nói với vợ: "Đưa cho anh."
Diệp Đình Thấm nhăn đôi mày đẹp: "Đưa gì cơ?"
"Em đừng giả vờ." Ông đanh giọng nói.
Bà khẽ thở ra, thả vào lòng bàn tay ông thiết bị theo dõi giấu ở phòng luyện đàn và phòng ngủ của con.
"Gia Yến đã phát hiện ra em gắn nó.
Trái lại, cậu ta đã không uống rượu mà lái xe."
Nội tâm của Phó Yến có phần thất thường.
Mỗi khi cảm xúc bất ổn hoặc cần trút giận thì dễ mất kiềm chế chính mình, có khuynh hướng vũ lực và tự hại.
"Em không biết phải làm gì cả." Diệp Đình Thấm đỡ trán, thì thầm: "Chuyện với Khương Nịnh nó chẳng nói với em lời nào mà cứ thế chia tay.
Bố biết liền gọi cho em, trách em tìm đối tượng không đàng hoàng cho con, nhưng em có biết vấn đề giữa hai đứa là gì đâu? Gia Yến không bao giờ kể với em bất cứ điều gì.
Em bức bối đến điên mất."
"Em xâm phạm sự riêng tư của con là sai rồi.
Chẳng ai vui vẻ khi bị lén lút theo dõi.
Bố cao tuổi nên có chút gấp gáp, em nói không lại thì để anh khuyên.
Dù sao em và Gia Yến cũng là mẹ con, chẳng nhẽ lại khó khăn đến mức không thể nỗ lực ngồi xuống nói chuyện?"
"Nói thì dễ..." Nếu bà có thể nói chuyện với con trai thì hai mẹ con đã chẳng xa cách dường này.
Diệp Đình Thấm thấy như bản thân đã đánh rơi cả mối quan hệ mẫu tử từ ngày rời khỏi Phó Yến năm hai tuổi.
Và Phó Yến mười lăm tuổi hoàn toàn không nhận ra bà là mẹ nữa.
Rất nhiều lúc, mỗi khi mối quan hệ của Phó Yến tan vỡ, bà lại có ảo giác là vì mình nên anh không có khả năng duy trì cảm tình với phái nữ.
Chẳng vậy, sao con trai bà lại có thể ở bên đàn ông? Việc này làm sao có thể xảy ra được?
"Em đừng nôn nóng quá." Phùng Kính dường như nhận ra vợ đang nghĩ gì, vỗ về bà: "Hãy cho con có thời gian nghỉ ngơi, cũng như em được thư giãn.
Chúng ta đều biết tình cảm gấp gáp đều không bền, còn em thì cần giữ cái đầu lạnh trên tòa án.
Bình tĩnh.
Anh sẽ điện cho bố, sắp tới em và con nên cho nhau không gian riêng."
Diệp Đình Thấm rầu rĩ mỉm cười: "Có lẽ anh nói đúng."
Ông hôn vợ rồi đứng dậy gọi cho bố.
Ông nội Phùng không rõ vì sao rất thương đứa con riêng của vợ chồng ông bà.
Hồi chưa kết hôn, Phùng Kính dẫn bà Diệp về ra mắt gia đình thì ông cụ còn mặt nặng mày nhẹ, cho rằng lấy phụ nữ một đời chồng thì chẳng có thể thống gì.
Nhưng ông cụ vừa thấy Phó Yến chơi cello thì liền đổi ý, cho phép ông bà lấy nhau.
Ông nội Phùng luôn rất thích gọi Phó Yến vào phòng diễn tấu cho mình nghe.
Sự nghiệp cello của anh không thể không kể tâm sức ông cụ nâng đỡ.
Thương thì thương thật, cái gì tốt cũng không quên chia cho đứa cháu không chung huyết thống, nhưng ông Phùng cũng là người trách móc nặng nề nhất khi biết Phó Yến qua lại với đàn ông.
Ông nội Phùng cương quyết không chấp nhận việc này.
Phó Yến cũng hầu như không bao giờ cự lại ông cụ.
Phùng Kính khuyên lơn bố xong thì mồi thuốc, cầm lý lịch gia đình của cậu trai họ Lâm ra đọc lần nữa.
Không sạch sẽ chút nào, ông chẳng muốn anh con riêng dây vào cậu này.
Nhưng ông có chút vấn vương giai điệu Phó Yến đã kéo đàn chiều nay, nhạy bén nhận thấy có gì đó khác biệt.
Làm trong ngành bao lâu, còn chuyện quái gở, vô lương tâm gì trên đời mà Phùng Kính chưa biết tới? Ông chẳng bận tâm anh con riêng thích nam hay nữ, miễn là không vi phạm pháp luật.
Ông không sinh thành, không dưỡng dục Phó Yến, đâu có quyền quản lý anh thương ai.
Vì thế tạm thời cứ để xem, nếu tình hình không ổn thì sút cậu Lâm đó một đi không trở lại.
Hôm sau Phó Yến lên cơn sốt, vừa đau đầu vừa mệt lả, nhức mỏi người.
Lỗ mũi đặc kịt rất khó chịu.
Anh co rúc trong chăn thò tay mò điện thoại, lười biếng nhắn tin cho Trợ lý Cố: Hôm nay tôi bị cảm.
Trợ lý Cố: Anh có đi làm không?
Phó Yến: Buồn ngủ, nghỉ.
Dời hết công việc lại.
Trợ lý Cố: Tuân lệnh Đại Phật gia!
Anh ta cất di động, tằng hắng thông báo với mọi người: "Đại Phật gia thấy hôm nay ngày lành tháng tốt, thích hợp dưỡng bệnh xua tai, rộng lượng giáng ân sủng dời lại công việc của chúng ta! Chúc mừng mọi người không phải tăng ca!"
Các nhân viên đồng thanh vỗ tay hoan hô.
Tại thời gian biểu của Phó Yến khác người nên mỗi lần anh tăng ca là bọn họ phải ở lại rất muộn, rất mệt.
Mà anh Yến chưa về thì không ai dám đi về.
May là anh cũng tốt tính, ít khi bắt tăng ca.
Lâm Xuân Tư thì không vui vẻ lắm, đứng dậy hỏi nhỏ anh Cố: "Anh ấy bệnh rồi sao anh?"
"Ừ, ảnh bảo là bị cảm.
Cậu chớ lo quá, anh Yến luôn dặn cậu tập trung học tập mà."
Lâm Xuân Tư nghĩ: hôm qua anh ấy nói khác.
Tối qua Phó Yến như hóa thành một chú koala con bám dính lấy cậu.
Anh hơi sốt, gò má không rõ là vì rượu hay vì ấm đầu mà đỏ ửng như dát hoa đào.
"Tinh Tinh, nhớ em quá." Anh đặt cằm lên vai cậu nỉ non, khẽ oán thán: "Giờ nghỉ trưa em cũng không tìm tôi."
"Em, em..." Lâm Xuân Tư lúng túng, nghĩ mà nghẹn cả họng.
Thầy Trịnh so bì nguyên văn là cậu hại nước, hại dân, làm cho Phó Yến không tảo triều, và quần thần nhân viên thì chăm chăm tò mò hôm nay cậu nấu gì ăn trưa.
Lâm Xuân Tư bỗng nhiên bị ví với Dương Quý phi cảm thấy rất oan, vì vậy ra sức làm việc gấp đôi công suất để lấy lại uy tín trước mặt thần tượng.
Phó Yến nhíu mày: "Em làm nhiều làm gì? Thầy cố tình mượn đao giết người đấy.
Chẳng nhẽ em không biết mọi bản nhạc thầy viết đều gửi cho tôi thực hiện chế tác? Nghĩa là em viết càng nhiều thì tôi phải làm việc càng nhiều.
Do đó tôi cũng không có thời gian tìm em.
Em bị lừa rồi.
Thầy đang âm mưu chia cắt chúng ta."
Lâm Xuân Tư: "..." Đầu óc không kìm được bắt đầu thêu dệt nên một vở cung đấu kịch tính có quân vương trầm mê trong nam sắc, và một vị lão thần bất khuất tính kế can gián.
Phó Yến càng nghĩ càng ghen với thầy Trịnh: "Em dành thời gian cho thầy nhiều quá, chẳng còn quan tâm tôi nữa rồi.
Em được nhận xong thì chẳng còn quan tâm đến tôi nữa."
Lâm Xuân Tư bị kẹp giữa một bên là thiên tuế gia thầy Trịnh, một bên là tổ tông gia trong lòng, cậu chẳng khác gì một tiểu thái giám bó tay bó chân.
Lúc tiễn Phó Yến đi về, cậu còn trằn trọc đợi tin nhắn anh xác nhận bình an rồi mới ngủ được.
Lâm Xuân Tư hạ quyết tâm, đến xin thầy Trịnh cho nghỉ sớm.
Thời gian qua Trịnh Minh Sư thấy thái độ và chuyên môn của cậu tốt nên cũng thoải mái gật đầu.
Trực tiếp làm việc với thầy rồi, cậu mới thấy ông cũng không khó tính như mọi người nghĩ.
Tại có nhiều người muốn vay mượn vận khí quá nên thầy mới hay cau có chứ ông đâu rảnh rỗi mà đi bắt bẻ người khác.
Trịnh Minh Sư dạy cậu: "Ở trong cái giới ngọc đá lẫn lộn này, cậu không biết tỏ ra đáng ghét một chút thì người người đều muốn làm thân với cậu, sau đó trèo lên cổ cậu ngồi luôn.
Thà có nhiều antifan còn hơn làm bàn đạp cho người ta."
Lâm Xuân Tư hiểu rất rõ thân thế của bản thân phức tạp, sớm muộn cũng bị đào bới.
Hiện tại thầy dìu dắt cậu dưới danh nghĩa học trò thực ra cũng chỉ là nâng đỡ cậu đến đâu hay đến đó.
Hợp đồng của thầy không còn dài, trước khi thầy về hưu thì cậu phải độc lập.
Dạo này cậu ra sức làm việc có phần lớn là để báo đáp thầy.
Thầy giãi bày: "Tôi lớn tuổi rồi, không còn kiên trì được bao lâu.
Cậu nhận mình hâm mộ tôi cuồng nhiệt thì chắc phải hiểu âm nhạc của tôi dẫu từng nhận được bao nhiêu giải thưởng hay danh hiệu, đến thời nay cũng đã cổ lỗ sĩ rồi.
Phong cách của tôi không còn phù hợp với thời đại, tôi chỉ toàn đi viết nhạc phim chứ không còn ở thời kỳ cha mẹ cậu xếp hàng dài mua đĩa than.
Người khác có thể tung hô sáng tác của tôi bất hủ, trường tồn gì đó nhưng nó chẳng có mấy ý nghĩa với nền công nghiệp tư bản này.
"Thay vì gọi là tôi đỡ đầu cậu, chi bằng nói tôi đang dựa vào một nguồn lực trẻ trung, một hình mẫu cuốn hút là cậu để có thể thu hút lực lượng thanh niên, thiếu nữ chi tiêu cho tư bản hòng tìm lại giá trị của ông già tôi ở thời đại này.
Tôi nói vậy, cậu hiểu chứ?"
Hiểu.
Bởi rất hiểu nên Lâm Xuân Tư càng phải cố gắng.
Giới giải trí tồn tại dựa vào tư bản.
Cái nhà đầu tư muốn là lợi nhuận.
Hiện tại cậu không có gì trong tay, chỉ có thể vay mượn nhà đầu tư.
Có vay thì ắt phải trả lãi.
Bản thân thầy Trịnh cũng không phải muốn là được, huống chi con tôm cái tép là cậu.
Lâm Xuân Tư cũng biết là mình đã rất may mắn, không bằng cấp, không cần thi trình độ chuyên môn, không cần phải trầy trật đầu quân cho công ty từ cửa thực tập sinh mà được như hiện tại.
Cậu có phải làm Tiểu thái giám thì cũng sẽ hân hoan đội ơn hai vị Thiên tuế gia và Tổ tông gia.
Tổ tông gia của cậu đang rúc trong chăn ngủ mê man.
Phó Yến mơ màng nghe tiếng chuông cửa, nhíu mày tính mặc kệ nhưng đối phương kiên trì quá, nên đành rời khỏi giường.
Nhìn qua mắt mèo thấy chàng trai trong mộng mang vẻ mặt lo lắng, sốt ruột.
Phó Yến liền mở cửa, bất ngờ hỏi: "Sao em đến đây?"
"Em đến thăm anh." Lâm Xuân Tư vừa mừng vừa lo.
Thấy sắc mặt anh hơi ửng đỏ nhưng cũng không