Hiểu Tinh say nên đã làm quá trớn, Hân Nghiên phải bế em lên rồi rời khỏi đó
" Tỷ tỷ ngốc! Buôn em ra, ly.
.
ly rượu.
.
không được uống "
Em la hét mệt rồi thì dựa đầu vào vai Hân Nghiên mà khóc
" Lại uông say! Em thật là, rượu chứ có phải là nước đâu mà cứ hể khát là uống "
Cô vừa nói xong thì bỗng nghe thấy tiếng khóc của em
" Hu.
.
huhuh! hu! "
Nghe em khóc Hân Nghiên liền dừng lại không đi tiếp nữa
" Sao lại khóc rồi? "
" Hu hu! tỷ tỷ mắng em! lại mắng em.
.
hu hu "
Hân Nghiên rút thẻ ra trả tiền cho nhân viên ở quán bar
" Em mắng tôi thì được nhưng đến khi tôi mắng em, em lại dở trò khóc lóc "
Em đột nhiên giật lấy tấm thẻ của Hân Nghiên
" Không cho!.
của em! mà! Sao tỷ tỷ lại! lại đem tiền cho người khác chứ "
" Rồi rồi cho em cho em "
Hân Nghiên lấy một tắm thẻ khác ra đưa cho nhân viên
" Lấy cho tôi một chiếc khăn ướt "
" Hu hu! Tỷ tỷ! mắng em "
Trong khi đợi nhân viên lấy ra cho cô thì cô bế em ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh
" Thẻ cũng cho em rồi thế nào em mới chịu đây "
Em ngồi thẳng người rồi chỉ tay lên trên
" Đèn gì mà tối vậy? Cái kia nữa ồn chết được, cô gái kia! ưm không thích.
.
không thích "
( Cục nhỏ này say quá rồi nhưng sao lại trông đáng yêu thế chứ )
Hiểu Tinh khóc là vì em đang say chứ không vì bất kỳ lý do nào khác
" Cái.
.
cái thẻ này sao lại màu đen! Em không thích.
.
muốn muốn màu trắng cơ "
Em dùng lức bẻ thật mạnh
" Ấy! Cô chủ đừng "
Người vệ sĩ bên cạnh thấy xót giùm Hân Nghiên, nhưng cô vẫn không có chút gì gọi là tiếc nuối
Cạchhhh
Tấm thẻ vở làm đôi
" Ngày mai làm cho em một tấm thẻ màu trắng có được không "
" Không!! "
Em dứt khoát trả lời, nhân viên cuối cũng cũng mang khăn ướt ra cho Hân Nghiên
" Loại vải gì vậy? Cứng chết được "
Hân Nghiên quăng đi không dùng đến nó, cô không nấng ná ở đây thêm lâu nữa nên đã đưa em ra ngoài nhưng đi được một chút em vùng vẫy không chịu đi
" Ưa.
.
đi