Đã không có tâm tư đi chú ý tình huống chung quanh.
Toàn bộ lực chú ý của Diệp Hiểu Tư đều đặt ở người trong lòng, nói đúng hơn, là đôi môi đang bị cô tàn phá bừa bãi kia.
"Ân..." Trong giấc mộng Nhan Mộ Sương tựa hồ chịu đựng nổi loại gây rối này, nhịn không được 'ưm' ra tiếng.
Diệp Hiểu Tư cảm giác tâm mình đang kêu gào nhắc nhở, vội vã ngẩng đầu làm bộ như đang ngắm phong cảnh, người phát ra tiếng 'ưm' kia lại bất động.
A?
Thật cẩn thận cúi đầu nhìn nhìn Nhan Mộ Sương, phát hiện nàng không có tỉnh, trái tim luôn treo lên rốt cuộc mới buông xuống, rất sợ động tác thở hổn hển sẽ sẽ kinh động nàng, hơi hơi thở ra một hơi.
Vừa rồi mình quả thật quá làm càn, thật may không có đánh thức học tỷ xinh đẹp, nếu không...
Phía sau lưng thấm một mảnh mồ hôi lạnh, Diệp Hiểu Tư càng nghĩ càng sợ, cẩn thận nhìn nhìn Nhan Mộ Sương, nhìn thật lâu sau mới bình tĩnh lại.
May mắn không tỉnh.
Cuộn tròn tiếp tục nhìn khuôn mặt Nhan Mộ Sương lúc ngủ, lúc này cũng không dám có bất kỳ hành động nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn.
Không biết qua bao lâu, Diệp Hiểu Tư thủy chung vẫn duy trì bộ dáng ngồi nhìn nàng, cho đến khi, điện thoại bắt đầu rung lên.
Lấy điện thoại ra bắt máy, giọng nói Khang Quả Duy luôn nhiệt tình vui vẻ truyền đến, "Hiểu Tư, cậu cùng học tỷ Mộ Sương ở đâu a, mau mau trở lại ăn cơm."
"Được." Cúp điện thoại, Diệp Hiểu Tư lại ngơ ngác nhìn thiên hạ còn đang ngủ thật lâu, lúc này mới không muốn mà nhẹ nhàng đẩy đẩy vai của nàng, "Thức dậy đi, cần phải ăn cơm rồi."
Lông mi nhẹ nhàng động đậy vài cái, lúc này mới mở to mắt, có chút mê mang nhìn cô.
"Ha ha..." Diệp Hiểu Tư thấy bộ dáng khả ái của Nhan Mộ Sương lúc này, nhịn không được khẽ cười ra tiếng, "Thật đáng yêu."
Cau cau mày, lại nhắm mắt lại, qua một lúc lâu mới lại mở, từ trong lòng cô ngồi dậy, "Mấy giờ rồi?"
Diệp Hiểu Tư cầm điện thoại xem thời gian, "7h, Quả Duy nói đã làm xong cơm."
"Ân, vậy quay về ăn cơm đi."
"Hảo."
Trên đường trở về, Diệp Hiểu Tư trộm nhìn lén Nhan Mộ Sương một cái, ánh mắt dừng trên bàn tay mềm mại cách mình không xa, làm bộ như không có việc gì đưa tay muốn nắm, lại nắm vào khoảng không.
Nhan Mộ Sương lấy điện thoại ra nhìn nhìn màn hình, sau đó nói, "Pháo hoa mười giờ mới bắt đầu, cơm nước xong chúng ta không biết nên làm gì đây."
Diệp Hiểu Tư mắt nhìn tay nắm vào khoảng không, lại ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
Vì sao lại... có loại cảm giác xa cách?
Là ảo giác của cô sao?
Áp chế loại cảm giác này, tự mình an ủi chỉ là ảo giác, Diệp Hiểu Tư có chút nói, "Có thể nói chuyện phiếm a, vừa vặn ở trong siêu thị em có mua cờ phi hành....."
Cờ phi hành*?
[*Trò này gần giống trò có ngựa á]
Làm sao nàng không thấy?
Nhan Mộ Sương khóe miệng nhẹ nhàng co quắp, tiếp đó bất đắc dĩ nhìn cô, "Tại sao là cờ phi hành mà không phải bài tú-lơ-khơ?"
Bởi vì câu nói này, tâm Diệp Hiểu Tư treo lên rốt cục cũng để xuống, ngu ngu cười, "Cờ phi hành có thể chơi bốn người a, không phải vừa lúc sao?"
"Em a..." Lắc đầu một cái, Nhan Mộ Sương không nói gì nữa, vừa đi vừa nhìn phong cảnh chung quanh.
Hô, hẳn là nàng đa tâm đi, học tỷ xinh đẹp đối với cô vẫn như trước kia nha, nào có xa cách gì đâu.
Thầm cười nhạo mình đa nghi, Diệp Hiểu Tư hai tay đút vào trong túi, nhìn thấy nhiều chỗ khói bếp bay cao nói, "Không biết các cậu ấy nấu cơm như thế nào nữa?"
"Yên tâm đi, Úc Úc nấu cơm rất lợi hại." Tựa hồ là nghe ra giọng nói lo lắng kia, Nhan Mộ Sương liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói.
"Hắc hắc..." Ngượng ngùng gãi gãi đầu, Diệp Hiểu Tư có chút ngượng ngùng nói, "Em thật sự không biết làm, chị thì sao??"
"Chị cũng không."
"Ngô..." Nghe được câu trả lời đơn giản, Diệp Hiểu Tư nhịn không được nhíu nhíu mày.
Trước đó cô còn tưởng học tỷ xinh đẹp nói như vậy chỉ là vì để cho Khang Quả Duy cùng Trần Úc nấu cơm đây, nguyên lai là không biết thật.
Vậy sau này làm sao bây giờ?
Nhất thời, ý tưởng trong đầu thay đổi trong nháy mắt, Diêp Hiểu Tư có lối suy nghĩ toát ra năng lực rất mạnh, lại nghĩ tới vấn đề sau này cùng một chỗ với Nhan Mộ Sương thì ai nấu cơm.
Quyết định vậy đi, dù sao cuộc sống bây giờ vẫn còn rất rãnh rỗi, liền đi kiếm chỗ dạy nấu cơm là được rồi.
Quay đầu nhìn chằm chằm Nhan Mộ Sương mấy giây, mang theo ngữ khí dò xét nói, "Không biết mấy cậu ấy làm món gì đây, chị thích ăn cái gì vậy?"
"Chúng ta không phải mới vừa mua thịt a cá linh tinh sao? Chị đoán Úc Úc hẳn là làm món sở trường của cậu ấy là thịt kho tàu cùng cá hấp đi." Nói xong như có điều suy nghĩ, tiện đà quay đầu nhìn Diệp Hiểu Tư, "Chị a, món chị thích ăn vô cùng nhiều nha, hai món Úc Úc làm chị đều thích a, còn có gà Kung Pao a, cà tím xào, cá mặn thịt sợi, sườn heo chua ngọt... Rất nhiều, ha ha..." [Tội nghiệp tui quá ;_; đã đói rồi mà còn ngồi tra hình mấy món ăn nữa]
Diệp Hiểu Tư nghe nhiều món ăn như vậy, lấy điện thoại ra làm bộ như đang nhắn tin, trên thực tế là ghi chép lại mấy thứ này.
Ân, trở về phải ghi nhớ lại, trước hết học mấy thứ này thì quá tốt rồi.
Đoạn đường này hai người tùy ý đi, Diệp Hiểu Tư bởi vì trong lòng đang có suy nghĩ, luôn luôn đem lực chú ý đặt ở mấy món ăn Nhan Mộ Sương nói, nhưng không có ý chú tới Nhan Mộ Sương thần sắc phức tạp luôn luôn nhìn về phía mình.
"Hai người tới chậm quá a." Khang Quả Duy ở xa xa liền thấy hai người chậm rãi đi, nhịn không được mở miệng hô, lại bị Trần Úc bên cạnh gõ đầu, nghi hoặc quay đầu, đang muốn mở miệng hỏi, lại bị người kia mỉm cười giơ đũa uy khối thịt kho tàu.
Ngô, vì sao trên mặt mình cảm thấy có hơi nóng bốc lên đây?
Khang Quả Duy nhìn thấyTrần Úc cười tươi như hoa, sững sờ ngây ngốc ra.
"Ăn ngon không?" Trần Úc vừa hỏi vừa cầm đôi đũa trong tay, lại gắp một miếng thịt bỏ vào miệng mình, hơi hơi nhíu mày lại, "Có phải quá mặn hay không?"
Cái động tác hơi hơi nhíu mày cùng bĩu môi lên, làm cho tim Khang Quả Duy đập rộn lên, yết hầu khô cạn.
"Em làm sao lại có biểu cảm này đây, có phải cảm thấy không