Em đã đứng đó vài tiếng. Trời bắt đầu trở lạnh. Anh cảm thấy khó chịu. Bóng dáng người con trai cao gầy vẫn đứng yên dưới đó, mặc cho gió lạnh thổi đến môi tái nhợt. Anh đau lòng. Anh vội vàng mang áo khoát, lấy xe ra. Anh không biết mình nên đối diện em với thân phận nào. Là bạn trai cũ đã hết giá trị lợi dụng, hay là một Tổng Giám Đốc uy nghiêm.Anh bước xuống xe. Tay định khoát áo lên cho em. Nhìn đôi vai gầy run run. Anh muốn ôm em thật chặt. Muốn dùng thân thể sưởi ấm cho em. Anh biết tình yêu của anh rất hèn mọn. Nhưng anh không thể làm khác được. Gặp được em. Anh như có một mục tiêu sống. Một người để anh yêu thương. Một người cần anh chăm sóc. Thậm chí, chỉ cần anh có giá trị để em có thể lợi dụng. Anh cười cợt nói:- Công ty không trả thêm phí gác cổng cho em đâu.Em cúi mặt trả lời:- Em biết.Anh nói nửa thật nửa đùa:- Nhưng anh có thể trả phí làm ấm giường cho em.Em ngước mắt lên nhìn anh. Đôi mắt em nhìn anh rất nghiêm túc:- Em đồng ý.Anh có phải mới vừa nghe nhầm không. Anh kinh ngạc nhìn em. Em lại lập lại:- Em đồng ý làm ấm giường cho anh.Anh mới hỏi:- Em đã suy nghĩ kỹ chưa?Em gật đầu.Anh lại hỏi lần nữa:- Không hối hận?Em dứt khoát trả lời:- Không.Đôi mi dài buồn như quét vào lòng anh.- Thế thì lên xe.Em ngồi vào hàng ghế sau. Anh khẽ cười. Sợ anh ăn thịt em sao còn dám leo lên xe. Ngốc thật.Anh chỉnh máy sưởi ấm lên cao.Không khí ấm dần.Tôi không ngờ anh sẽ hỏi một câu hỏi trực tiếp như thế. Dù đã chuẩn bị trước nhưng tôi vẫn có chút bất ngờ.Trước đây, anh cũng chưa từng hỏi tôi như thế. Dù là bạn trai tôi. Nhưng anh chỉ dừng lại ở mức độ thân mật như nắm tay, cùng ngủ chung giường.Tôi sợ anh sẽ rút lại câu nói đó liền đồng ý. Dù là leo lên giường kiểu gì thì tôi cũng phải bắt lấy anh. Suy nghĩ thế nào để làm ấm giường cho anh khiến tôi đỏ hết mặt. Là con trai hai mươi mấy năm. Lần đầu tiên làm ấm giường cho người khác khiến tôi có chút hồi hộp và lo lắng. Tôi đã từng xem phim người lớn. Biết thế nào là ấm giường nhưng đó là xem. Còn làm tôi vẫn sợ. Nghe bảo đau đớn lắm. Tôi miên man suy nghĩ.Anh nhìn vào giương chiếu hậu. Thật không ngờ, một ngày anh có thể nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của em. Lúc thì đỏ. Lúc thì trắng bệt. Như ngại ngùng e thẹn. Lại có lúc như chuẩn bị leo lên để chờ tuyên án tử hình.