Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 19 - Binh Khí...


trước sau

Hôm nay Vũ Thiên Băng dậy rất sớm, chuẩn bị đồ thật cẩn thận, những em bé phi tiêu được Cô lau chùi sạch sẽ, kĩ lưỡng, đề phòng cho trường hợp cần dùng, tuy Cô giỏi dùng phi tiêu, nhưng tuyệt chiêu của Cô lại cần phải dùng đến kiếm, Cô đã chuẩn bị từ trước một cây kiếm và đặt tên cho nó là "Tích Thiên Kiếm" nó dài khoảng 80cm, kiếm được làm bằng hợp kim lá thép, trộn sắt non và thép già, được rèn qua nhiều công đoạn rất công phu, cán kiếm được làm bằng một loại gỗ có tên "Huỳnh Đàn" là một trong 7 loài gỗ quý, "Huỳnh Đàn" có tính năng vừa cứng mà cũng lại vừa dẻo, thớ mịn và hoa văn cũng đẹp, nên khi sử dụng nó làm cán kiếm làm cho cây kiếm trở nên bền hơn, trông đẹp hơn, và dễ sử dụng hơn.

Vỏ kiếm cũng được làm bằng "Huỳnh Đàn" được trang trí bằng những đường nét điêu khắc, điểm lên một bông hoa Dạ Yến Thảo tím với ý nghĩa rằng: "tôi luôn đồng lòng với mọi người, là sự bình tĩnh của tôi, hay là sự ấm áp của mọi người trong tôi", chính giữa được đính một viên ngọc màu tím đậm lấp lánh huyền bí. "Tích Thiên Kiếm" đồng bộ từ vỏ tới cán đều là màu tím đậm, chỉ trừ lưỡi kiếm là màu trắng, sáng tinh khiết (cách làm kiếm này giống với kiếm nhật, chỉ có điều được cải tiến hình dạng, Vũ Thiên Băng có thể làm ra nó vì có lần xem một chương trình rèn kiếm trên ti vi, giờ nghĩ lại, kêu người làm thử, ai ngờ còn hơn mong muốn).

Nó rất nhẹ nhưng độ vô tình của nó không hề nhẹ. Vũ Thiên Băng mặc bộ y phục màu Tím trông rất quyền lực, trang trọng, nhưng không kém phần huyền bí, tóc buộc cao, phi tiêu được sắp xếp gọn gàng vào hai ống quần, ngang lưng, nhưng bị dấu sau lớp áo dài xuống đến chân kia, tay thì cầm Tích kiếm.

Phần Ngọc Tâm, Cô mặc bộ y phục màu tím nhạt, vũ khí của Cô chỉ là một cây kiếm, chứ không nhiều như Vũ Thiên Băng, nhưng cây kiếm của Cô có cấu tạo giống hệt kiếm của Vũ Thiên Băng, chỉ có điều thân kiếm được điêu khắc không phải hình hoa dạ yến thảo mà là hình một bông hoa bồ công anh cũng màu tím, hoa thì chỉ có một nửa, còn một nửa đang bay trong gió, trên kiếm được đính một viên ngọc màu tím nhạt, cả cây kiếm chỉ có một màu tím nhạt, tên nó là "Thương Thiên kiếm".

Hai cây song thiên kiếm này bên ngoài dáng hình đã toát lên được phần nào tính khí của hai vị chủ nhân. Tím đậm của dạ yến thảo, một con người luôn mang lại cảm giác an toàn, ấm áp cho người khác, luôn đặt mọi người trong trái tim mình, luôn lắng nghe và thông cảm, mạnh mẽ, đôi lúc khó hiểu, nhưng rất thủy chung, và quan tâm một cách âm thầm.

Tím nhạt của bồ công anh, một con người lãng mạn, thầm kín, dịu dàng, mỏng manh, khiêm tốn, thích tự do bay theo cách gió. Nhưng điểm chung của cả hai đều là sự bình tĩnh. Hai người nhìn nhau nở nụ cười tươi rồi quay ra, cùng lúc đó Dương Thiên Phong, Dương Thiên Hân và Điệp Vũ cũng đến.

Thoáng thấy ngoại hình của Vũ Thiên Băng và Ngọc Tâm, cả thẩy đều không thoát ra được sự ngạc nhiên đang có

“Á. Tỷ à, hôm nay tỷ đẹp lắm nha, Tâm muội nữa, hai người rất có khí chất của một sát thủ đó.”

Dương Thiên Hân cất âm giọng chạy nhanh lại chỗ hai người nọ, nắm tay nắm chân cười nói vui vẻ.

“E... hem.”

Dương Thiên Phong trông tình cảnh trước mặt, nhíu mày, trong lòng có chút lấn cấn chỉnh giọng. Ba nữ nhân đó vậy mà lại có thể phớt lờ sự hiện diện của hắn như vậy sao?

“Sao mới ba ngày không gặp mà hoàng thượng trông gầy quá vậy?”

Vũ Thiên Băng bị âm giọng phát ra trên người Dương Thiên Phong làm cho chú ý, cô đánh mắt qua hắn, di chuyển, tiến đến gần sát hắn, cầm nắm tay hắn, xem xét, làm ai đó vui mừng trong lòng "Thì ra bản thân vẫn chưa bị bỏ rơi".

“Nhớ nàng.”

Ngắn gọn dễ hiểu. Cơ mà Vũ Thiên Băng chính là vờ như không nghe thấy, phớt lờ quay mặt đi. Hành động qua loa này đã được thu vào tầm mắt rất nhiều người ở đó. Dương Thiên Hân nhoẻn miệng cười lớn

“Á biết rồi nha, Hoàng Hậu tỷ tỷ đã yêu huynh của muội rồi đúng không? Trông ngại ngùng chưa kìa?” - Vũ Thiên Băng bị bắt thóp liền đỏ mặt ngại ngùng phủ nhận.

“Đâu có, yêu là gì nhỉ? Hoàng thượng người chớ hiểu lầm a.”

Vũ Thiên Băng, cô đúng là...., cô có thể tiếp tục im lặng làm ngơ mà, sao lại phủ định nhanh chóng như vậy chứ. Làm cho Dương Thiên Phong tại lồng ngực nhói lên một cái. Thật nhẫn tâm. Dương Thiên Hân nhìn huynh của mình, lại nhìn Vũ Thiên Băng không có ý buông tha cô

“Vậy sao tỷ quan tâm huynh ấy quá vậy?”

“Quan tâm hay không là chuyện gia đình người ta, cô lo cho bản thân mình đi công chúa à.”

Điệp Vũ lúc này kế bên không chịu được cũng chen ngang vào, hành động này của hắn khiến Vũ Thiên Băng trong tâm rất cám ơn “tên vô học này”, cũng có lúc hắn cũng hữu dụng quá nhỉ. Ngọc Tâm mỉm cười nhìn mọi người lại nhìn tỷ tỷ hối thúc



“Tỷ à trễ rồi chúng ta lên đường thôi”

Vậy là mọi người đành tạm gác lại cái chuyện yêu hay không yêu, quan tâm hay không quan tâm này lại một bên. Nhường thời gian lại cho việc du ngoạn này.

Dương Thiên Phong hôm nay mặc một bộ y phục màu Xanh lam-Trắng, tôn lên dáng người cùng khí chất điềm tĩnh vô cùng soái vốn có của hắn, khiến người đi bên cạnh luôn có cảm giác yên tâm như được chính hắn bảo vệ.

Điệp Vũ thì vận bộ y phục xanh lam đậm, khí chất linh hoạt toát ra xung quanh cậu, vô tư, hoạt náo, lạc quan.

Dương Thiên Hân, cô mặc bộ y phục xanh lam nhạt, toát lên được sự nhẹ nhàng, mỏng manh, một tâm hồn mát mẻ.

“Trên tay nàng?”

Dương Thiên Phong đánh mắt xuống thanh kiếm trong tay Vũ Thiên Băng, trong lời nói 3 chữ
cũng toát lên được sự nghi vấn. Dương Thiên Hân lúc này cũng nhìn xuống thanh kiếm trong tay Ngọc Tâm

“Đúng rồi Tâm muội, muội cũng có.”

“Đây là "Tích Thiên kiếm" (chỉ cây của Băng), còn của muội là "Thương Thiên kiếm". Đây là song thiên kiếm, được Băng tỷ làm ra, trong vòng 3 ngày.” - Ngọc Tâm đưa tay chỉ trỏ giải thích.

“Nàng biết tạo ra kiếm sao?” - Dương Thiên Phong ánh mắt cùng ngữ điệu không khỏi ngạc nhiên nhìn nương tử. Cô liền đưa mắt nhìn hắn

“Hoàng thượng người xem thường ta quá rồi đó.”

Sắc mặt cùng biểu cảm của Vũ Thiên Băng khiến Dương Thiên Phong liền vội vàng

“Không không ta chỉ là thấy nàng thật giỏi, nhưng không ngờ cả phần này nàng cũng biết.”

Dương Thiên Hân, cùng Ngọc Tâm nhìn nhau với ánh mắt - “Tỷ thật giỏi a.”

Điệp Vũ không cầm lòng được mà hỏi

“Xin cho hỏi Hoàng hậu người còn gì là người không biết không?”

Nhưng Vũ Thiên Băng lúc này chỉ nhẹ cười, đưa tay lên miệng

*Suỵt*

“Là bí mật quốc gia đấy. Không tiết lộ được đâu” - Cô nheo mắt nhìn Điệp Vũ, lại quay qua nở nụ cười với Dương Thiên Phong.

“Tỷ à, Tâm không biết võ vậy.....”



Dương Thiên Hân lên tiếng định tỏ gì đó. Vũ Thiên Băng cứ như thể hiểu được lòng cô đành lười biếng với âm giọng

“Cầm hù người ta thôi.” - Không quên kèm theo cái nháy mắt với Ngọc Tâm.

“À mà các người dùng binh khí gì vậy?” - Vũ Thiên Băng lúc này đột nhiên ngữ khí có phần tò mò.

Nóc nhà đã hỏi thì cột nhà đâu dám không trả lời. Dương Thiên Phong lấy kế bên một cây kiếm màu trắng, từ trong ra ngoài trắng hết, nó cũng có một viên đá màu trắng đính ngay đầu tay cầm, trên thân kiếm là hình một con bạch long đang lượn. Hắn chú thích

“Nó là "Bạch Vô kiếm".”

Vũ Thiên Băng chăm chú nhìn, với tay nhận lấy "Bạch Vô Kiếm" từ tay hắn xăm xoi, trầm trồ khen

“Công nhận đẹp thật nha.”

Lại một hành động khiến Điệp Vũ và Thiên Hân ngạc nhiên. Suy cho cùng người được đụng vào "Bạch Vô Kiếm" của hắn cũng chỉ một Vũ Thiên Băng.

“Còn người dùng gì, Điệp Vũ?”

Vũ Thiên Băng đánh mắt qua Điệp Vũ. Lúc này trên tay hắn là một cây kiếm màu đen, ngoại hình y đúc như “Bạch Vô Kiếm” chỉ có điều, Dương Thiên Phong là "bạch long" còn trên kiếm của Điệp Vũ là "hắc long". Điệp Vũ không nhanh không chậm

“Nó là "Hắc Vô kiếm".” - Ngọc Tâm bên cạnh thông minh nhìn song kiếm cất giọng

“Vậy "Bạch Vô kiếm" và "Hắc Vô kiếm" là song kiếm sao?”

“Đúng vậy, nó còn được gọi là "Hắc Bạch Vô kiếm", là hai trong năm loại vũ khí mà có thể coi là đứng đầu thiên hạ.” - Dương Thiên Hân bên cạnh cung cấp thêm kiến thức.

“Vậy ba món còn lại là gì?” - Vũ Thiên Băng nheo mắt tò mò nhìn Dương Thiên Hân hỏi

“Là "Đoạt Phi" bộ phi tiêu độc nhất trên giang hồ, khi trúng tiêu, xác định là chết, vì nó không có thuốc giải, nhưng cũng có thể dùng để giải các loại độc khác, nếu biết cách dùng. Do một người có hiệu là "Thần Y Độc " chiếm giữ.

"Họa Hồn tiêu" cây tiêu này khi thổi lên, nghe rất bình thường như bao cây tiêu khác không những thế âm thanh do cây tiêu này phát ra còn hay hơn bình thường, cuốn hút người nghe, nhưng khi nghe nhiều, thì tự khắc máu từ thất khiếu tràn ra. Chết chưa đầy 1 phân (1 phân=15s), hiện tại cây tiêu này đã biệt du âm tín trên giang hồ không rõ tung tích.

Còn món còn lại là "Độc Thừng" một sợi dây thừng dài 1 trượng (khoảng 3m), được làm bằng thân của một loài cây dây leo, rất độc quý hiếm, được đan một cách khéo léo, chắc chắn, phần đuôi được gắn rất nhiều châm độc, sức sát thương khi trúng phải đòn đánh của dây nhẹ thì 1 khắc sau chết (15') nặng thì mất đi một bộ phận nào đó khi dây đi qua, và rồi cũng sẽ "mồ yên mả đẹp".”

Dương Thiên Hân ngồi miêu tả từng món vũ khí một cách chân thực và rõ ràng trước sự kinh ngạc của Vũ Thiên Băng và Ngọc Tâm.

“Vậy còn muội, binh khí của muội?”

Vũ Thiên Băng nhìn Dương Thiên Hân, cô lúc này rút sau người ra một sợi dây thừng dài gần như 3m, màu nâu đất, tay cầm thì cứng và dẻo, phần thân thì vô cùng chắc, gần đuôi dây được tách ra làm hai, có rất nhiều kim châm gắn trên đó.

“Là "Độc Thừng" sao? Thật là mở mang tầm mắt, có 5 loại binh khí đứng đầu thiên hạ, nay ta được chiêm ngưỡng hết 3, thật là may mắn. 2 món kia ta cũng phải tìm ra mới được.” - Vũ Thiên Băng phấn khích nhìn các loại binh khí hiếm có mà cô hiện tại cô được chiêm ngưỡng trước mắt kia, ánh mắt tràn ngập sự sảng khoái.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện