Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 22 - Dương Thiên Minh


trước sau

Vũ Thiên Băng nhìn người nam nhân trước mặt mình cách đó không xa lắm không hề chớp mắt. Điều này Dương Thiên Phong đã thu hết vào tầm mắt hắn.

“Nàng đang suy nghĩ gì vậy?” - Vũ Thiên Băng bị hỏi bất ngờ, chỉ qua loa.

“Không có gì.” - Rồi cô nở nụ cười với hắn.

“Mà nè, Anh có biết tên nam nhân kia là ai không?”

Vũ Thiên Băng cất giọng hỏi, chỉ tay về phía nam nhân có khuôn mặt baby mặc bộ y phục màu xanh, trên tay cầm một khúc cây nhỏ màu xanh ngọc không dài lắm, nhìn cũng không rõ đó là vật gì, đang đứng phía xa xa.

Dương Thiên Phong thoáng nhíu mày khi cô nhắc đến người nam nhân khác. Tuy rằng trước khi thành thân, hai người đã có kí hiệp ước rằng Vũ Thiên Băng lấy Dương Thiên Phong nhưng vẫn có tự do của riêng mình, nhưng có cần phải quá đáng thế không?

Hắn chỉ muốn cô nghĩ về hắn, nhìn hắn, tư tưởng về hắn chứ không phải bất kì một nam nhân nào khác. Tuy nghĩ thế, hắn vẫn theo hướng tay cô chỉ mà đưa mắt đến vị nam nhân đã khiến nương tử của mình để ý đến, xem tên đó như thế nào, ra sao.

Ánh mắt Dương Thiên Phong thoáng buồn khi nhìn nam nhân đó, rồi hắn chỉ im lặng, không nói gì thêm. Điệp Vũ, Thiên Hân và Ngọc Tâm nãy giờ nghe hết cuộc nói chuyện kia, song cũng nhìn vị nam nhân đó, rồi Dương Thiên Hân lên tiếng.

“Nhị hoàng huynh?”

“Hoàng huynh sao?” - Vũ Thiên Băng và Ngọc Tâm nhìn Thiên Hân như muốn xác minh lại.

“Đúng. Huynh ấy là nhị hoàng tử của Dương Thần Quốc, Dương Thiên Minh.”

Ngừng một hồi Dương Thiên Hân tiếp.

“Và cũng là huynh đệ song sinh với Hoàng thượng của Dương quốc Dương Thiên Phong.”

Nghe đến đây Vũ Thiên Băng và Ngọc Tâm lại tròn mắt ngạc nhiên, quen biết Dương Thiên Minh đã lâu, nhưng chưa bao giờ Thiên Băng hỏi về gia thế của Dương Thiên Minh, vì Cô nghĩ đơn giản, người ở trong cung không phải quan cũng là con quan, hay con của một vị phi tần nào đó đã mất rồi lại không được vua cha thương nên mới ở một mình, Vũ Thiên Băng xem rất nhiều phim cổ trang, cung đấu, thấy đa số là rơi vào hoàn cảnh, mẹ chết, cha ghẻ lạnh, nghĩ không nên đụng vào nỗi đau người khác nên cũng không hỏi.

Không ngờ rằng, mẹ không chết, lại còn anh em, lại là nhị hoàng tử, nhưng sao Dương Thiên Minh lại ở đó một mình? phải chăng có uẩn khúc gì đó ở đây? Vũ Thiên Băng nghĩ hoài mà không ra, trong khi đó Ngọc Tâm cũng đang lạc theo suy nghĩ của riêng mình.

***



"Minh ca, ca bắt muội đi, nhanh lên, Phong ca, ca cũng vậy, hai người sao như rùa bò thế"

Tiếng một vị quận chúa có tên Y Nhân vang lên.

"Nhân muội, muội chạy chậm thôi, té đó" - Hoàng tử Thiên Minh lên tiếng

"Phải rồi, muội mà chạy nữa té đau ráng chịu nha" - Hoàng tử Thiên Phong hù dọa.

"Á........"

"Muội sao rồi Y Nhân" - Hai vị hoàng tử lo lắng cho vị quận chúa nhỏ xinh xắn tên Y Nhân.

"Hu hu muội đau quá, tất cả là tại cung nữ này, đi đường thấy muội mà không tránh, làm hại muội té đau quá, hai huynh phải xử tội cung nữ đó cho muội. Nếu Không muội không chơi với hai huynh nữa"

Vị quận chúa hét to làm hai vị hoàng tử không còn cách nào khác, đành phải đem cung nữ đó đi xử tội.

"Phong ca, huynh ở lại chăm sóc
Nhân muội đi, đệ mang cung nữ này đi xử tội cho"

Hoàng tử nhỏ bé Thiên Minh nói xong lôi xệch cô cung nữ nhỏ bé kia đi, tới một nơi không có người. Hắn liền lên tiếng

"Ngươi tên gì?" - Vị hoàng tử nhỏ bé hỏi cô cung nữ thua mình một cái đầu kia

"Tôi tên Ngọc Tâm"

Thái độ của cô cung nữ làm vị hoàng tử hơi bất ngờ vì trước giờ chưa có ai giám như vậy với y, không những cung nữ trước mặt không sợ y mà còn có vẻ gan dạ, cứng rắn hỏi ngược lại

"Ngươi tên gì?"

"Ta....ta tên Dương Thiên Minh, ta chính là nhị hoàng tử của Dương Thần quốc".



Nhìn dáng vẻ của cô cung nữ nhỏ bé, Hoàng tử Thiên Minh lắp bắp

"Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mọi người nói tôi được 5 tuổi, còn ngươi" - Cung nữ nhỏ bé suy nghĩ một hồi trả lười rồi chỉ thẳng mặt vị hoàng tử hỏi lại y.

"Ta.... ta không biết để ta về ta hỏi lại mẫu hậu của ta"

"Mẫu hậu là sao?" - Cung nữ ngây thơ hỏi

"Là người sinh ra ta, ngươi không có mẫu hậu sao?" - Hoàng tử Thiên Minh ngơ ngác hỏi

"Tôi không biết, mọi người nói tôi được một con chim mang đến đây"

"Ha ha...Ngươi thật kì lạ. Mà sao ngươi tới đây?" - Hoàng tử nhỏ bé ngây thơ cười

"Tôi thấy có rất nhiều hoa đẹp, rồi đi mãi đến đây." - Cung nữ nghiêng đầu trả lời trên tay vẫn đang nắm chặt đóa hoa kia. Thấy vậy Hoàng tử nhỏ bé liền nói

"Thôi ngươi đi đi, ta không phạt ngươi đâu, nhưng ngày mai ngươi phải tới đây chơi với ta."

Nghe vậy cô cung nữ cũng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, tiện hỏi luôn

"Vậy tôi sẽ được hái những bông hoa đằng kia chứ?"

"Ta cho ngươi hết" - Vị hoàng tử nhỏ bé khẳng định. Cô cung nữ xinh xắn rời đi vị hoàng tử ngây người một lúc rồi cũng bỏ đi

"Ta đã nói con bao nhiêu lần là không được đi lung tung, tại sao con không nghe ta, may cho con là không ai thấy, nếu không con mất mạng rồi đó biết không hả? Ta lệnh cho con xuống bếp từ nay trở đi không được rời khỏi bếp nửa bước. Thôi mama ngươi dẫn con bé xuống dưới đi."

Người vừa chửi cô cung nữ nhỏ bé kia chính là người đã nhận cô về nuôi, cũng là người thương cô nhất, vì không muốn cô nguy hiểm nên đã cho cô xuống bếp, tuy nhỏ hơn so với chỗ cô ở hiện tại, nhưng sẽ an toàn hơn.

Đấy chính là Trương mama, người quản lý cung nữ, và bật mí luôn, tên đầy đủ của Tâm là Trương Ngọc Uyển Tâm, lấy họ theo họ của Trương mama, vì nghe Uyển Tâm thì quá nữ tính, nhưng Ngọc Tâm lại không thích điều đó nên ai hỏi, cô chỉ nói cô tên Ngọc Tâm, không nói cả họ và tên. Vậy là từ đấy trở đi, cô cung nữ bé nhỏ kia không được đặt chân lên nhà trên, cũng vì thế mà cắt đứt luôn liên lạc với vị hoàng tử.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện