Trở lại hiện tại.
“Tâm muội, muội sao vậy? Quen hắn hả?” - Vũ Thiên Băng thấy Ngọc Tâm như người mất hồn liền hỏi han.
“Dạ....dạ không muội gặp lần đầu.” - Ngọc Tâm ấp úng trả lời, ánh mắt còn trong dáng vẻ tránh né.
“Gặp lần đầu? Không phải muội sống trong cung từ nhỏ ư?” - Vũ Thiên Băng khó hiểu hỏi
"Muội từ nhỏ đã sống phía dưới của Ngự Thiện Phòng, không có cơ hội qua lại nhiều giữa các cung nên việc gặp gỡ các hoàng tử công chúa, quý phi nương nương là điều rất hiếm."
Ngọc Tâm giải tỏa thắc mắc trong lòng Vũ Thiên Băng
“Sao tỷ lại hỏi về Minh ca vậy?” - Dương Thiên Hân nhìn thấy phản ứng của Vũ Thiên Băng thì không khỏi tò mò
"Á đâu có gì, chỉ là ta thấy đẹp trai nên hỏi thôi, không ngờ là đệ của phu quân ta hi hi."
Sau câu nói của Vũ Thiên Băng mọi ánh mắt đều đồ dồn về phía Dương Thiên Phong. Khuôn mặt hắn lúc này thật sự khó tả. Vũ Thiên Băng không chần chừ lâu liền hỏi tiếp
“Mà sao tôi thấy hai người này không giống nhau lắm.”
“Đúng vậy, tuy song sinh, nhưng xét về ngoài hình lẫn tính cách thì hai người lại khá trái ngược nhau, khuôn mặt chỉ giống nhau ở con mắt, điều này chỉ khi nhìn kĩ mới thấy, và về độ lạnh lùng thì khỏi bàn, y như cùng 1 người.” - Dương Thiên Hân giải thích.
“Uầy, thảo nào mình không biết hắn là anh em với tên gió độc này là phải” một suy nghĩ vội tháng qua trong đầu Vũ Thiên Băng, nhưng ngay lập tức biến vào hư không.
“Thôi ta tới kia đi, sắp bắt đầu rồi.”
Điệp Vũ nãy giờ đứng hóng hớt chuyện cuối cùng cũng lên tiếng. Năm người cùng tiến bước lên sát hơn với lễ đài.
“Mọi người đến đã khá đông đủ, chúng ta sẽ bắt đầu luôn có được không nào?”
Tiếng của vị "Em-Xi" trong chương trình ngày hôm nay vang lên.
“ĐƯỢC! ĐƯỢC.”
Tiếng mọi người ở dưới hô to. Thế là chương trình được bắt đầu với hai nam nhân một cao to, một gầy gò, tuy thế, võ công của hai người này cũng được xếp vào hàng khá chứ không phải đùa. Người này đánh, người kia né, phải nói ngang tài ngang sức làm trận đấu thêm hấp dẫn. Mọi người ở dưới hô hào rất to cổ vũ cho hai nam nhân trên sàn đấu. Ai cũng chú ý đến hai nhân vật chính đang trên sàn đấu chỉ trừ một người…
“Là huynh thật sao? Hoàng tử, là người ư? Người đã trưởng thành thật rồi. Người vẫn như vậy chẳng khác lúc xưa là mấy chỉ có điều người chính chắn và anh tuấn hơn xưa. Còn tôi, tôi cũng vẫn như xưa, nhưng người còn nhận ra tôi không? Người còn nhớ lời hứa mà khi xưa tôi đã hứa không? Chắc là không đâu nhỉ, phải chăng người đã quên rồi sao? Đúng! Người quên rồi, quên thật rồi. Tôi là ai mà để cho người nhớ tôi chứ nhỉ. tôi chỉ là một cung nữ bình thường, rất bình thường.”
Ngọc Tâm nhìn về phía nam nhân mặc y phục màu xanh kia, và đắm chìm theo dòng suy nghĩ riêng của mình.
Ầm…
Cả hai nam nhân cùng một lúc văng xuống sàn đấu. Trên sàn giờ đây là một nam nhân khác khá anh tuấn, nam nhân mặc bộ y phục màu đỏ
chói, trên tay cầm một cây kiếm màu đỏ. Gió bay ngang mái tóc trắng của nam nhân đó khiến hắn lộ lên khuôn mặt khá điển trai làm Vũ Thiên Băng muốn rớt tim tra ngoài.
Dương Thiên Phong thấy Vũ Thiên Băng bất động thì bực mình, không ngờ cô dám nhìn người khác say đắm trước mặt hắn, nhìn Thiên Minh đã không nói, dù gì nó cũng thừa hưởng gen giống hắn cũng đẹp trai, đằng này tên kia không bằng một góc của Thiên Minh vậy mà cũng nhìn không chớp mắt. Tuy là đeo mặt nạ, nhưng Dương Thiên Phong vẫn biết Vũ Thiên Băng đang như thế nào khi tên nam nhân đỏ chót kia xuất hiện. Hắn lên tiếng hỏi tên nam nhân trong khi mọi người dưới lễ đài đang xì xầm không biết tên nam nhân đó là ai.
“Các hạ là Đông Phương Hàn.”
Dương Thiên Phong tuy biết người rõ đó là ai, nhưng cũng vờ như không quen biết hỏi. Nam nhân kia quay lại nhìn hắn, làm hắn trong lòng có chút run sợ.
“Biết được ta là ai, xem ra ngươi cũng không phải người thường đâu nhỉ huynh đệ.”
Đông Hàn nhìn Dương Thiên Phong với đôi mắt âu yếm, giọng nói thì điệu đà kiểu như mấy tên thái giám làm ai cũng nổi da gà, ngay cả Vũ Thiên Băng cũng phải rút lại lời khen ban đầu dành cho y.
“Không ngờ tên này nhìn vậy mà bị gay, cứ tưởng hiện đại mới có thôi chứ. Haiya… đúng là gừng càng già càng cay, trai càng đẹp càng gay. Uầy không biết tên gió độc có như vậy không nhỉ”
Vũ Thiên Băng suy đoán một hồi lại liếc nhìn Dương Thiên Phong. Như thể đọc được suy nghĩ của cô, hắn kéo cô lại sát gần mình, thì thầm vào tai cô.
“Này nàng đang nghĩ gì vậy, ta là nam tử hán đại trượng phu đàng hoàng chứ không như tên kia.”
Lời thì thầm của hắn làm cô đỏ hết mặt, chỗ đông người ôm ôm ấp ấp lại còn thì thầm nữa chứ.
“Cái này là anh nói nha, tôi chưa nói gì hết nha, là anh nghĩ anh như vậy nha, tôi không biết gì hết nha. Anh ra sao thì tự anh biết đi tôi không quan tâm.”
Vũ Thiên Băng ngượng ngùng chọc hắn làm hắn khá là sốc chả nói lại được gì.
“Nàng......nàng....… ta sẽ cho nàng biết tay sau” - Lòng hắn thầm nghĩ.
“Nè Thiên Hân tên Hàn Hàn kia là ai? Sao tướng công biết người đó?”
Vũ Thiên Băng tò mò khều vai Dương Thiên Hân hỏi nhỏ, nhưng chỉ thấy Thiên Hân cười, Điệp Vũ cũng vậy, bực mình với thái độ của hai người họ, cô liền đằng đằng sát khí nhìn họ, khiến họ im bặt.