“Đông Phương Hàn hay còn được gọi là Đông Hàn, là một sát thủ có tiếng trong giang hồ, được mọi người suy hắn lên làm "Tổ sư sát thủ" vì khi hắn ra tay hết sức tàn độc. Trước đây đã có lần hắn đấu với "Vô Tình" (chỉ Phong), hai bên ngang tài ngang sức, vì "Vô Tình" là người đầu tiên có thể thoát khỏi móng vuốt tử thần của hắn, nên Đông Hàn đã để ý đến, sau đó một thời gian, Đông Hàn có ngỏ lời tỏ tình với hắn và bám không buông. Khó khăn lắm mới dụ hắn đi chỗ khác để trốn về cung, ngày ấy tên 'Vô Tình' đáng ghét kia bị ám ảnh 7 ngày liền, ăn không ngon, ngủ không yên. Sau đó khi bình tĩnh lại hắn sai ta đi điều tra thì theo ta được biết tên Đông Hàn đó là người bán nam bán nữ, hắn là tên biến thái rất ghét nữ nhi đẹp, đặc biệt luôn thích nam nhân anh tuấn, võ công cao.”
“À ra là vậy.”
Điệp Vũ đưa tay kéo Vũ Thiên Băng lại thì thầm to nhỏ chân tướng, lúc này cô mới hiểu được vấn đề và dồn hết sức lực cười một trận thật đã.
“Nào nào mấy người dưới kia, có ai dám lên thách đấu với ta không hả, nếu không thì đại hội võ lâm lần này ta sẽ là minh chủ nha.”
Đông Hàn lên giọng, chỉ vào từng người dưới khán đài và dừng lại nơi 5 khuôn mặt bí hiểm kia.
“Vị huynh đệ cầm cây kiếm màu trắng kia có muốn thử không?”
Dương Thiên Phong bao bọc “Bạch Vô Kiếm” cẩn thận, kín đáo nên vẫn không một ai biết được thân phận của hắn.
Đông Hàn cất âm giọng hỏi làm Dương Thiên Phong thoáng nhớ về "Quá khứ không mấy đáng nhớ", hắn liền đứng yên không nhúc nhích. Đúng lúc Vũ Thiên Băng cũng đưa ánh mắt lên tên biết thái Đông Hàn kia. Đông Hàn hiện tại sau câu hỏi liền lộn mấy vòng trên không. Đáp đất, hắn lớn giọng.
“Thần Y Độc ngươi mau ra đây cho ta, ngươi có biết ngươi đánh lén vậy là xấu lắm không hả, lỡ ta không né kịp há chẳng phải mặt của ta.....ư ta không chịu ngươi đền cho ta.”
Lời nói của Đông Hàn khiến ai nấy có mặt đều không thoát ra được vẻ ngạc nhiên. Những âm thanh bàn tán xì xào bắt đầu vang vọng trộn lẫn với nhau.
“Gì chứ, đã có một tên đại ác ma, giờ lại có thêm một tên, hôm nay là ngày quy tụ ác mà hay sao?”
“Thần Y Độc" đấu với "Tổ sư sát thủ" kịch hay đây.”
“Không uổng, một lần trong đời được chứng kiến
cảnh quả là không uổng phí công sức mình tới đây”
.........
Vô số tiếng bàn tán không hồi kết diễn ra.
“Thần Y Độc là người sở hữu bộ “Đoạt Phi” sao?”
Vũ Thiên Băng lùi lại một bước, vai dựa vào ngực của Dương Thiên Phong, ánh mắt vẫn không rời khỏi hai người trên lễ đài hỏi.
“Đúng vậy”
Hắn trả lời mà mắt thì không hề rời khỏi Vũ Thiên Băng 1s
“Khá khen cho ngươi "Tổ sư sát thủ".”
Tại một cái cây cách đó không xa, có một nam nhân đang phi thân lên lễ đài, nam nhân mặc bộ y phục xanh nhẹ, khuôn mặt toát lên vẻ điển trai, lạnh lùng không kém Dương Thiên Phong là mấy. Làm Vũ Thiên Băng cũng phải đơ người nhưng chưa đầy 1 phân (15s) sau cô liền bừng tỉnh....
Thần Y Độc phi thân lên lễ đài đứng đối diện Đông Phương Hàn. Hắn nở một nụ cười ma mị nhìn y.
“Ta có một món quà muốn ra mắt mọi người nhân ngày đại hội hôm nay. Không biết mọi người có tinh thần đón nhận không?”
Ẩn ý trong lời nói của Thần Y Độc khiến mọi cười cùng nhau chau mày khó hiểu. Đông Phương Hàn liền thở dài lười biếng
“Quà gì đến nỗi phải có tinh thần mới nhận được. Nếu không đủ tinh thần liền lăn ra chết à?”
Thần Y Độc không vòng vo lâu, lên tiếng “Mở quà luôn”
“Ta mang đến chính là Âu Y Hiệp. Một trong bốn người được gọi là tứ đại ác ma... Và điều bất ngờ hơn hết Y Hiệp còn là chủ nhân của "họa hồn tiêu", cây tiêu đã bị thất lạc trong giang hồ từ lâu.”
Thần Y Độc hướng về phía người tên Y Hiệp mà cất giọng, mọi người lúc này mắt chữ A mồm chữ O, như không tin vào tai mình đang nghe những điều Thần Y Độc vừa nói. Bên dưới mọi người lại thì thầm to nhỏ.
“Là Âu Y Hiệp đã làm chấn động giang hồ vào 3 năm về trước sao? Thật không thể tin được”
“Đúng....đúng là Âu Y Hiệp sao? Ngày tụ họp ác ma hay đại hội võ lâm đây?”
“Đúng là ngày càng thú vị rồi...
...........
Không gian im lặng lại bị huyên náo bởi cái tên "Âu Y Hiệp"