Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 28 - Thương Nữ


trước sau

“Chính là nam nhân mang mặt nạ màu trắng.”

Cô nói tay chỉ xuống dưới đám người đeo mặt nạ. Lúc này Dương Thiên Phong hắn đành phi thân lên lễ đài đứng cạnh cô

“Là ta.”

“Ngươi là Vô Tình?” - Đông Phương Hàn nheo mày nghi ngờ hỏi. Dương Thiên Phong lấy tay tháo mặt nạ ra làm mọi người hoảng hốt.

“Là Vô Tình”

“Đúng là ác ma Vô Tình”

“Vậy đã quy tụ đủ tứ đại ác ma”

.........

“Khoan đã.” - Mọi người đang náo động thì tiếng vị M.C vang lên.

“Vô Tình đã ở đây thì chắc chắn Hộ Pháp Ác Ma cũng ở đây, và có cả..... Vô Độc Công Chúa, chắc hẳn hai vị đeo hai chiếc mặt nạ kia chính là Hộ Pháp và Công Chúa?”

Người có thể đoán được ra 2 người kia đó là bởi vì khi nào xuất hiện, cả 3 bọn họ cùng đi chung với nhau. Vô Tình - Hộ Pháp - Vô Độc.

Tiếng M.C Vừa dứt, tức thì có hai thân ảnh phi thân lên lễ đài. Giờ thì mọi người phải nói là hóa đá luôn. Đã có tứ đại ác ma rồi thêm hộ pháp, song lại công chúa, là những vị anh tài trong võ lâm, giờ lại thêm người gì đó tên Tích Băng, võ công không kém "Tổ sư sát thủ", Dùng phi tiêu không kém "Thần Y Độc" (vì đứng xa cả hơn 20m), mưu kế thì hơn hẳn "Vô Độc Công Chúa"( Thiên Hân được người trong giang hồ gọi là Vô Độc vì không chỉ có Độc Thừng, cô còn rất mưu mẹo, những mưu kế của cô bày ra ít ai có thể đoán được.) vì mưu kế của Vũ Thiên Băng làm cho mọi người không ai có thể đoán được.

Tích Băng có thể nói mang một chút lạnh lùng của Vô Tình, cũng có thể nói mang một chút ấm áp của Y Hiệp, nhưng lại có nét riêng biệt chính là sự ngây thơ như con nai, kiểu như "con nai vàng ngơ ngác đạp nát cả rừng xanh vậy". Con người này quy tụ đủ mọi thứ, đúng là không hề đơn giản. Đó là suy nghĩ của mọi người đang ở đây.

“Khoan đã, còn một vị nữ hiệp đeo mặt nạ, tôi đoán không lầm cũng có quan hệ với những người này (Chỉ Vô Tình, Hộ pháp, Tích Băng và Vô Độc).”

Vị nữ hiệp này nghe thấy thế liền tiến dần lên lễ đài, đứng sát Tích Băng.

“Cho hỏi đây là??” - Y Độc tò mò thân thế của nữ nhân hỏi

“Là muội của ta "Thương Nữ"” - Tích Băng lên tiếng.

“Muội của Tích Băng chắc cũng hạng cao thủ đây”

“Hôm nay đúng là một đêm thú vị”

...........

“Nào xin mời mọi người trật tự.”



Tiếng vị M.C lại vang lên khi bên dưới ngày càng ồn ào.

“Giờ đây Tích Băng cô nương đây đã đánh thắng, vậy xin hỏi có ai dám thách đấu nữa không, nếu không tôi tuyên bố....”

Tiếng M.C chậm dần như mời gọi mọi người, nhưng đâu ai to gan mà lên thách đấu, đấu Đông Phương Hàn là khó, nay Tích Băng kia thắng hắn, nếu đấu, chẳng phải thiệt cho mình sao. Chưa kể Vô Tình đang ở kia, nếu đụng vào nương tử của hắn, hắn để yên chắc. Bên dưới im lặng không nghe một tiếng động chỉ trừ tiếng muỗi kêu.

“Vậy tôi tuyên bố NỮ HOÀNG TÍCH BĂNG sẽ là minh chủ võ lâm.”

Bên dưới mọi người vỗ tay nườm nượp, miệng thì không ngừng hô "NỮ HOÀNG TÍCH BĂNG".

“KHOAN.”

Một thân nữ từ dưới lễ đài phi thân lên.

“Đã có kết quả. Ngươi.......” - Không để vị M.C kịp nói hết câu.

“Ta không hứng thú đấu với nữ hoàng của các người. Ta muốn đấu với cô ta.” - Nữ nhân diện bộ y phục xanh lam nhìn và chỉ thẳng vào Thương Nữ.

“Sao ngươi muốn đấu với ta?” - Thương Nữ thấy gọi mình thì tiến lên hỏi

“Ta muốn kiếm của ngươi.” - Nữ nhân kia chỉ vào thanh kiếm Thương Nữ đang giữ trên tay.

“Nếu ngươi có khả năng.” - Thương Nữ lạnh giọng.

Nữ nhân kia tiến tới Thương Nữ, hai người lại có trận đấu khiến cho không ai có thể rời mắt "khỏi màn hình" được. Nữ nhân kia đưa ra những đường kiếm rất điêu luyện, khiến Thương Nữ chỉ kịp né, không kịp chống trả. Nữ nhân dùng kiếm tách mặt nạ của Cô, tấm mặt nạ vô tình rơi xuống đất, để lộ khuôn mặt xinh xắn, trắng hồng, làm cho nam nhân ở dưới nhìn không chớp mắt với khuôn mặt như tiên nữ kia. Có ai đó tim nhói lên một hồi. Mặt nạ rơi xuống là lúc ai cũng thấy khuôn mặt kia biến sắc.

Thương Nữ lạnh lùng đến kì lạ. Không khác gì Tích Băng khi đang tập trung là mấy, khiến người xem nổi hết da gà, còn đối thủ thì run sợ lùi lại một bước. Nãy giờ Thương Nữ chưa hề dùng tới bảo kiếm Tích Băng tặng, liếc nhìn tỷ tỷ, cô thấy đôi chân mày Tỷ tỷ của cô nhíu lại. Thương Nữ gật nhẹ đầu, rút Thương Thiên kiếm ra, lưỡi kiếm sáng chói, sắc bén, đang tiến gần hơn tới nữ nhân kia. Nữ nhân hơi hoảng, nhưng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục né đường kiếm của Thương Nữ. Nữ nhân kia kiếm pháp nói giỏi thì không phải, mà nói dở lại không đúng, khiến cô hơi nao núng trước đường kiếm của cô ta "Xem ra, cô ta cũng không phải dạng vừa" Thương Nữ nghĩ. Mọi người đang nín thở theo từng chiêu thức, mũi kiếm của hai nữ nhân.

“Sao cô ta chỉ dùng
tay trái nhỉ? một người bình thường thì phải dùng tay phải chứ, trông có vẻ tay trái cô ta mạnh hơn tay phải?”

Tích Băng ở dưới nghĩ, cô xem xét kỹ chiêu thức của nữ nhân kia.

“A, hiểu rồi”

“Right”

Tích Băng hét, Thương Nữ nghe tiếng Tích Băng thì đổi chiêu thức, Cô chủ yếu tấn công bên tay phải của cô ta, khiến cô ta không kịp đỡ. Mọi người tròn xoe mắt ngạc nhiên, Tích Băng nói gì vậy? Thương Nữ dùng chiêu thức đó là gì? Ai cũng có cái dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, ngay cả Tứ đại ác ma, Hộ Pháp ác ma và công chúa Vô Độc cũng không ai hiểu có chuyện gì đang diễn ra.

Ngoài việc dạy cho Dương Thiên Phong cùng Trương Ngọc Uyển Tâm về chữ viết của thời đại ra, Vũ Thiên Băng còn âm thầm dạy Ngọc Tâm ngôn ngữ của nước phương Tây. Vũ Thiên Băng có chỉ dẫn cho Ngọc Tâm một vài câu nói tiếng anh, để sau này nếu có việc cần dùng thì cũng biết, hoặc chửi người khác thì họ cũng không biết mình chửi họ, không ngờ Vũ Thiên Băng thông minh và lại dùng nó trong trường hợp này, dĩ nhiên điều này chỉ cô và Ngọc Tâm biết.

Và Kết quả chiến thắng của cuộc chiến tất nhiên không ai khác chính là Thương Nữ. Thương Nữ kết thúc cuộc chiến bằng một vòng kiếm trên không hình elip, đưa người ra phía trước, một chân nhấc lên cao và giáng một đòn mạnh vào nữ nhân kia, nhưng Thương kiếm chỉ đi được một nửa đoạn đường thì......



“ĐAO HẠ LƯU TÌNH.”

Tiếng hét một nữ nhân khác vang lên. Rồi chợt đâu đó xuất hiện một nữ nhân vận y phục hồng nhạt bay tới hất Thương Thiên Kiếm của Thương Nữ ra.

“Xin Nữ hiệp đao hạ lưu tình, tôi tên Tuyết Hoa, đây là em gái tôi Tuyết Lam, em tôi trẻ người non dạ, không biết đã xúc phạm đến nữ hiệp, xin nữ hiệp nương tay cho, 2 tỷ muội tôi từ nhỏ đã không cha không mẹ, chúng tôi nương tựa nhau mà sống, do quá thương muội muội nên tôi vô tình chiều hư muội ấy, chính vì thế muội ấy mới ngạo mạn xúc phạm đến nữ hiệp, tôi......chỉ còn mình muội ấy là người thân, nếu muội ấy có chuyện gì, tôi nghĩ tôi sẽ chẳng...........”

Nghe đến đây, Thương Nữ lạnh lùng bỗng ngấn lệ. Chỉ vang lên hai chữ.

“Đi đi.”

Khiến mọi người ai cũng ngạc nhiên, xong, nữ nhân Tuyết Hoa kéo Tuyết Lam và bay thẳng vào rừng sâu.

“Haiz.... tôi thấy ở đây chơi hết vui rồi, tướng công chúng ta về thôi.”

Vũ Thiên Băng nhỏ nhẹ, khiến cho nhiều người không vui, nhưng một người trong lòng như nở hoa.

“Khoan. Tích Băng cô nương có thể bỏ mặt nạ ra không?”- Vị M.C nhìn Tích Băng vang lên lời nói

“Sao cơ?” - Vũ Thiên Băng thắc mắc khi được yêu cầu tháo bỏ mặt nạ.

“Vì cô giờ đã là minh chủ võ lâm, nên cô cần phải cho mọi người thấy mặt.” – vị M.C giải thích.

“Cái này......” - Cô ngập ngừng nhìn Dương Thiên Phong

“Không sao đâu nàng cứ bỏ ra đi.” - Bằng giọng nói ấm áp, Dương Phong với ánh mắt trìu mến nhìn cô.

“Nhưng...” - Cô vẫn ngập ngừng không muốn.

“Hay nàng sợ mọi người nhìn thấy nàng xấu xí?” - Dương Thiên Phong thì thầm vào tai Vũ Thiên Băng.

“Ai nói tôi xấu, muốn xem sao? Được thôi.”

Đoạn Vũ Thiên Băng nói xong lấy tay gỡ bỏ chiếc mặt nạ màu tím kia ra, mọi người ai ai cũng ngạc nhiên với vị nữ nhân tên Tích Băng này, nói về đẹp thì chắc chắn thua Thương Nữ, về sức mặn mà thì thua Vô Độc (Thiên Hân).

Nhưng sao khi nhìn thì muốn nhìn không thôi, rất dễ thương, và đáng yêu. Thấy mọi người nhìn cô chằm chằm Dương Thiên Phong liền khó chịu kéo cô về phía mình rồi gọi Vô Độc, Thương Nữ, và Hộ Pháp rời đi. Mọi người cũng bắt đầu giải tán dần, nhưng vẫn có một người đứng chôn chân tại chỗ.

“Vũ Thiên Băng? Thê tử của Dương Thiên Phong sao? Vị Hoàng hậu khác người thì ra là nàng ấy Không thể nào...” – Âu Y Hiệp đứng bên mải đuổi theo suy nghĩ của mình.

“Hiệp đệ, đệ sao vậy?” - Thần Y Độc nhìn biểu cảm cứng ngắc của Âu Y hiệp liền hỏi.

“Đệ không sao.” - Nói xong Âu Y Hiệp quay lưng bỏ đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện