Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 29 - Mai Phục (I)


trước sau

Trở lại với nhóm của Vũ Thiên Băng.

Sau khi nhóm người rời khỏi U Cốc được vài bước chân thì Dương Thiên Phong, Điệp Vũ và Thiên Hân chợt dừng lại.

“Sao mọi người không đi tiếp đi.” - Vũ Thiên Băng thấy mọi người đột nhiên dừng lại thì hỏi.

“Có mai phục.” - Ngọc Tâm nhìn quanh cảnh giác lên tiếng giải thích.

“Sao? mai phục?”

Vũ Thiên Băng ngạc nhiên, vì nãy giờ chỉ lo tíu tít kể chuyện nên không nhận ra được sát khí. Năm con người, cùng suy nghĩ, đang quay lưng dựa vào nhau, mắt thì đảo xung quanh.

“HAHAHAHA....... khá khen cho các ngươi đã phát hiện ra. Đúng nơi đây đã có mai phục, nhiều nữa là đằng khác. Ha ha........ Để ta xem Vô Tình, Vô Độc, Hộ Pháp, Tích Băng, Thương Nữ các ngươi sẽ thoát khỏi đây như thế nào? Nhất là ngươi đấy Vô Tình, ta đã chờ ngươi suốt 3 năm qua, cuối cùng ngươi cũng đã đến, hứ còn bây giờ các ngươi mau chịu chết đi.”

Vang vọng đâu đó trong rừng, tiếng một nữ nhân, hết cười xong lại nói, nói xong lại cười, làm cho người nghe có cảm giác không rét mà run.

“Cô ta là ai? Mau tìm cô ta đi.” - Vũ Thiên Băng hối thúc khi nghe giọng nói của nữ nhân lạ.

“Vô ích, nữ nhân đó không có ở đây đâu, đừng tìm tốn công.” - Dương Thiên Phong lên tiếng ngăn cản.

“Sao vậy?”

“Cô ta dùng "Âm Tượng Công" đưa giọng nói đến chúng ta, tuy nghe rất gần, nhưng lại ở rất xa.”



Dương Thiên Phong không nhanh không chậm nói

“Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây? Hoàng huynh?” - Thiên Hân mắt vẫn quan sát địa hình hỏi.

“Cứ đi theo hướng ra khỏi khu rừng.”

Cả đám năm người cùng nhau tiến về phía trước sau lời nói của Dương Thiên Phong. Trên cành cây không cao lắm gần đấy, có hai nữ nhân đang ngồi cắn hạt dưa, còn miệng thì hơi cong lên một chút.

“Các ngươi phải trả giá.”

Nói xong hai nữ nhân nhìn nhau cười rồi phi thân rời đi...

Năm người đi từng bước, từng bước rất thận trọng. Vô Tình đi sát Tích Băng, nhằm bảo vệ nàng. Hộ Pháp thì vẫn luôn để ý đến Vô Độc (Thiên Hân), còn Thương Nữ lại được hai vị tỷ tỷ của mình luôn để mắt đến. Cứ như thế, người này lo cho người kia, người kia lo cho người nọ. Khu rừng nơi giao nhau giữa "Cái thiện" và "Cái ác" của U Cốc rất hiểm trở cho người đi, nhưng lại mang thuận lợi cho những người mai phục.

“Sao đi nãy giờ mà chưa thấy có chuyện gì sảy ra nhỉ?” - Vô Độc không thể không thắc mắc.

“Sắp rồi.” - Vô Tình trả lời.

Vừa nói xong Vô Tình bỗng đứng lại không di chuyển nữa, mắt thì nhìn xung quanh, bốn người còn lại thấy vậy cũng đề cao cảnh giác hơn.

“Đã tới” - Vô Tình nói chỉ đủ năm người nghe vì họ đang đứng sát nhau.

Bỗng đâu từ xa, hàng trăm ống tre sắc nhọn lao đến, Thương Nữ, Tích Băng, Vô Tình, Hộ Pháp, cả bốn người đều nhanh chóng rút "Song Thiên kiếm" và "Hắc Bạch Vô kiếm" cắt từng khúc tre ra làm đôi, còn Vô Độc thì dùng "Độc Thừng", cô xoay một vòng, tung dây, những chiếc kim nhọn ở đầu dây quấn quanh những ống tre lại với nhau thành một bó to, rồi cô giơ cao tay, hất mạnh, làm những ống tre vỡ ra thành những mảnh nhỏ.

Chẳng mấy chốc, hàng trăm ống tre đã tan tành chỉ với những đường kiếm và đường dây tuyệt đẹp
của năm con người. Trời đất lại yên lặng, năm con người lại tiếp tục cất bước đi, không chịu được sự buồn chán Vũ Thiên Băng cát giọng hỏi.



“Mấy người có nhiều kẻ thù đến vậy sao? Đi chơi mà cũng không được yên. Hứ…”

“Muội thì có nhưng ít, muội nghĩ đây là kẻ thù của hoàng huynh.” - Dương Thiên Hân lên tiếng giải thích, Vũ Thiên Băng đánh mắt nhìn Dương Thiên Phong lườm lườm...

“Nhưng sao chúng biết rõ ta thế nhỉ? Nếu họ có thù với mấy người vậy biết mấy người là chuyện đương nhiên. Nhưng ta và Tâm muội, sao họ cũng biết?” - Vũ Thiên Băng uất ức hỏi.

“Cái này thì thua.” - Cả bốn người còn lại cùng đồng thanh.

Đi được 2/4 đoạn đường, mọi thứ vẫn bình yên, rồi 3/4 chặng đường vẫn như vậy. Dương Thiên Phong thấy có gì đó không đúng liền dừng lại không đi nữa.

“Chàng sao vậy? Sao không đi tiếp đi, chúng ta sắp ra khỏi khu rừng này rồi.” - Vũ Thiên Băng thắc mắc với lời nói và hành động của Dương Thiên Phong.

“Mọi người không thấy có chuyện gì đó không đúng sao?” - Dương Thiên Phong hỏi

“Nữ nhân kia lúc nãy nói ở đây rất nhiều mai phục, nhưng chúng ta gần ra khỏi nơi này rồi vẫn chưa thấy gì ngoài mấy thanh tre lúc nãy.” - Ngọc Tâm suy luận. Mọi người đều nhìn nhau gật đầu đồng ý, rồi lại liếc nhìn xung quanh.

“Ha ha ha... các ngươi thông minh lắm đấy. Nhưng dù thông minh đến đâu thì cũng phải chết. Ha ha…” - Tiếng nữ nhân kia lại vang lên, vọng cả núi rừng.

Tiếng nói vừa kết thúc cũng là lúc trên những cành cây cao, xuất hiện đám người mặc áo đen, mặt thì bị che khuất bởi chiếc mặt nạ đen huyền. Chúng lao đến chỗ Thiên Phong, Thiên Băng, Thiên Hân, Ngọc Tâm và Điệp Vũ đang đứng, chúng tách họ ra để dễ đối phó. Đám người khoảng hơn 500 tên đang bao vây xung quanh họ.

Nhưng họ là ai chứ? Họ là Ác Ma Lãnh Phong Vô Tình, Hộ Pháp Ác Ma, Công Chúa Vô Độc, Nữ hoàng Tích Băng và Thương Nữ Lạnh Lùng. Vì thế đối với họ, bọn người mặc áo đen này, không những không gây nguy hiểm cho họ, mà còn mang lại lợi ích rất to lớn cho họ, đặc biệt là Vũ Thiên Băng và Ngọc Tâm, Họ luyện võ, lại không có đất dùng võ, tình trạng này quá hợp lí rồi còn gì.

Năm người chia nhau ra đánh, chưa đầy một nén hương đã xử xong hơn 500 tên. Đất trời bỗng dưng im lặng, 5 con người đứng giữa đám thi thể đang bốc mùi máu tanh, quyện với làn gió khẽ đưa mái tóc, làm cho khung cảnh trở nên đáng sợ hơn. Lúc này ai nấy cũng đều đã thấm mệt, chợt gió thổi mạnh hơn, trong cơn gió có một mùi hương thoáng qua, thanh nhẹ, rất dễ chịu. Nhưng......

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện