Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 30 - Mai Phục (II)


trước sau

“Tỷ........” - Thương Nữ cất tiếng, còn thân thể thì đang rã rời. Cô đang khuỵu dần xuống.

“Muội muội, muội sao thế? Á...” - Vô Độc hỏi chạy lại gần, xong cũng ngã dần. Điệp Vũ nhanh chóng chạy lại đỡ nhưng rồi cũng gục ngã.

“Nương tử nàng sao thế?”

Vô Tình đỡ Tích Băng, nhìn cô trong trạng thái mê mê tỉnh tỉnh, Vô Tình đau lòng, Tích Băng thì hoàn toàn bất tỉnh. Vô Tình đã biết vì sao mọi người đều như vậy, đỡ Tích Băng nằm xuống, Vô Tình ngồi thiền, vận công. Nhưng đã trễ. Hắn thổ huyết, tay chân rã rời, Vô Tình xem ra còn nặng hơn bốn người còn lại.

Ha ha haaaaa.........

Một tràng cười dài man rợn, khiến người nghe sởn tóc gáy.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” - Vô Tình ánh mắt mệt mỏi, thanh giọng yếu ới hỏi.

“Ta là ai ngươi sẽ sớm biết thôi.”

Câu nói vừa dứt, tức thì trước mặt Vô Tình xuất hiện hai nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, hai người có khuôn mặt giống nhau y như hai giọt nước. Cùng kiểu tóc, cùng y phục, thật khó để người tay nhận ra đâu là chị, đâu là em.

“Vô Độc tỷ tỷ. Họ là ai vậy?” - Thương Nữ thều thào, giọng nhỏ dần.

“Ta không biết.” - Vô Độc lắc đầu mệt mỏi.

“Bảo Ngọc Trân Trân.” - Lúc này Điệp Vũ lên tiếng.

Một trong hai nữ nhân tiến sát lại gần Hộ Pháp, đưa tay vuốt ve đôi gò má.



“Vũ ca. Huynh còn nhận ra muội sao? Phải chăng tình cảm huynh dành cho muội vẫn còn?”

Nữ nhân mừng rỡ hỏi Hộ Pháp. Hắn liền quay qua nhìn Vô Độc, Vô Độc quay đi không nói lời gì. Lúc này đây không hiểu vì sao tim cô nhói lên một hồi, cô không biết mình đang bị sao nữa. Tại sao khi nữ nhân kia nói những lời đường mật với Hộ Pháp, thì cô cảm thấy tuyệt vọng, mất mát. Cô luôn coi tên Hộ Pháp đáng ghét kia là cái gai trong mắt, vì hắn luôn chọc tức cô, hắn luôn làm cô không vui. Vậy mà giờ đây trong thâm tâm cô mong câu trả lời của hắn không phải là những gì cô đang nghĩ. Biết được cả tên thật của hắn ư? Người này rốt cục lai lịch thân thiết đến cỡ nào?

“Ngọc Trân tôi chưa bao giờ có tình cảm với cô.” - Hộ Pháp lên tiếng và tim hắn cũng nhói lên khi Vô Độc không quan tâm đến mình.

“Là vì ả ta sao?” - Cô gái tên Ngọc Trân nói, tay thì chỉ thẳng tới hướng Vô Độc đang nằm.

“Không phải vì ai hết, tóm lại tôi mãi mãi không bao giờ thích cô.” - Hộ Pháp gặng từng chữ một trong mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía Vô Độc.

“Được thôi vậy thì muội sẽ giết ả ta trước.”

Ngọc Trân tiến sát gần Vô Độc, giơ cao thanh kiếm trong tay, lúc này Vô Độc nhắm nghiền hai mắt như đang sẵn chờ cái chết, Tích Băng thì đang bất tỉnh, Vô Tình thì đang trọng thương, không thể nào cứu được Vô Độc, còn Thương Nữ thì ở quá xa và cũng bị thương không hề nhẹ.

“Dừng tay lại, cô không được làm hại đến nàng.”

Trước mặt Ngọc Trân bây giờ là một nam nhân anh tuấn, tay đỡ lấy thanh kiếm, máu tước ra như nước. Nam nhân đó không ai khác hơn đó là Hộ Pháp Ác Ma "Điệp Vũ".

“Sao............sao huynh lại làm vậy?”

Vô Độc thì thào nói, cô rất ngạc nhiên khi thấy người đỡ đòn chí mạng ấy cho mình là hắn, Điệp Vũ, cô vui vì hắn không bỏ rơi cô, lúc nguy cấp hắn vẫn bên cô, và cô lại lo lắng cho hắn hơn khi thấy hắn đang mất máu. Hắn nhìn cô, một ánh mắt trìu mến.

“Vô Độc, thật ra ta thích nàng đã lâu, ta xin lỗi vì ta hay làm cho nàng buồn, ta đã làm nàng tức giận. Ta không có ý gì xấu, chỉ là ta muốn nàng để ý đến ta nhiều hơn, quan tâm ta nhiều hơn. Nhưng ta không ngờ vô tình ta đã làm nàng buồn. Ta đau khi thấy nàng bị tổn thương, ta không muốn thừa nhận điều là ta thích nàng, vì ta sợ nàng sẽ không chấp nhận ta, ta sợ nàng sẽ xa lánh ta.
Nhưng hôm nay ta buộc phải nói ra vì ta sợ sẽ không còn cơ hội để nói ra nữa. Nàng yên tâm ta sẽ bảo vệ nàng, dù chỉ còn một hơi thở, ta cũng sẽ bảo vệ, không cho phép bất kì ai đụng đến nàng.”

Khi đã trải mình xong, Hộ Pháp nhìn lên Ngọc Trân đang cố gắng lấy thanh kiếm ra khỏi tay mình, hắn vận công dùng chút sức lực cuối để đưa thanh kiếm về với cát bụi, tuy đã yếu, nhưng khi vận hết nội công, hắn đã tạo ra một sức mạnh dù không thể giết người, nhưng cũng sẽ làm bị thương người khác, sức mạnh của hắn quá bất ngờ khiến Ngọc Trân văng xa 1 trượng. Lúc Ngọc Trân phun máu cũng là lúc hắn ngã gục.

“Điệp Vũ muội cũng rất thích huynh, như vì tính tình muội ngang bướng, muội không muốn mình phải là người thừa nhận trước, nên muội đã chờ huynh, chờ huynh nói câu nói đó. Lâu rồi, lâu lắm rồi huynh có biết không hả. Muội cần huynh, cuộc sống muội cần có huynh.”



Thiên Hân bò tới bên hắn, ôm hắn vào lòng, nhìn hắn mà tim cô đau, rất đau. Khi nghe được những lời nói đó của cô, hắn rất vui, nhìn cô nở một nụ cười hiền hậu. Bảo Trân thấy em bị thương, liền chạy lại đỡ, hỏi han. Ngọc Trân đứng dậy hai mắt rưng rưng.

“Tại sao huynh lại làm như vậy? Huynh có biết huynh làm như vậy thì có thể chết không?”

“Biết.” - Điệp Vũ nhìn Dương Thiên Hân thều thào

“Vậy sao huynh vẫn làm?”

“Vì người tôi yêu, chết không từ.” - Nói rồi Hộ Pháp ngất đi trong vòng tay của Vô Độc.

“Được thôi, nếu đã vậy thì ta cho các ngươi chết hết, cùng nhau xuống âm ti mà thành uyên ương.” Ngọc Trân hét, hai mắt đã rưng rưng lệ tuông trào. Bảo Trân thấy thế cũng tức giận không kém.

“Vô Tình, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nói là sẽ từ bỏ Tích Băng, đồng ý làm phu quân của ta, thì may ra ta sẽ giữ mạng sống cho ngươi, từ đây mọi ân oán coi như xóa bỏ, nếu không thù giết đại ca, ta........”

“Ta mãi mãi chỉ có mình nương tử của ta, dù trời có sập cũng không thay đổi, muốn chém muốn giết. Tùy.” - Vô Tình khẳng định lại vị trí của Tích Băng trong làng mình, điều này làm Bảo Trân không khỏi ghen tức.

“Được, vậy thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi.”

Câu nói vừa dứt, tức thì có năm tên nam nhân to cao bước ra. Bảo Ngọc Trân Trân quay đầu đi. Đi được chừng 3 bước, hai người nghe thấy những tiếng kêu la thảm thiết. Quay đầu lại thì thấy năm tên nam nhân vừa rồi, người nào người nấy máu me đầy người, không những thế mà họ còn mất một số bộ phận trên người như người mấy tay, người mấy chân, người mất tai… nói chung là thành người không trọn vẹn. Đứng trước bọn nam nhân đó là một nữ nhân khuôn mặt dễ thương, mái tóc hơi ửng đỏ như màu hạt dẻ đang phất phơ trong gió, tay cô cầm một thanh kiếm nhuốm một màu đỏ tươi của máu.

“Ngươi....... ngươi sao? Sao có thể.... Chẳng phải ngươi.......” - Một trong hai lên tiếng nói vang lên.

“Ngươi ngạc nhiên lắm đúng không Bảo Trân.” - Nữ lạnh lùng hỏi.

“Sao ngươi biết ta là Bảo Trân?” - Bảo Trân bất ngờ khi bị gọi đúng tên

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện