Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 31 - Mai Phục (III)


trước sau

Nữ nhân trước mặt Bảo Trân ánh mắt chán nản, nghiêng đầu nhìn cô nở một nụ cười châm biếm.

“Vì giọng nói của ngươi cho ta biết. Theo khoa học chứng minh thì dù là người có quan hệ huyết thống giống nhau, có khuôn mặt giống nhau, tính cách giống nhau, thì giọng nói sẽ không bao giờ có thể giống nhau được, vì mỗi người có tần số âm khác nhau. Hoặc dấu vân tay cũng thế, trên trái đất có khoảng vài trăm tỉ người đi chăng nữa thì mỗi người đều có dấu vân tay riêng, không ai có thể giống nhau được. Ngươi hiểu chứ? Do You Understand?”

Nữ nhân phang một tràng dài từ ngữ khó hiểu làm đầu óc của Bảo Ngọc Trân Trân quay cuồng. Vâng người phán ra những lời mà khiến người khác quay cuồng đó không ai khác hơn chính là Hoàng hậu Dương Thần Quốc Vũ Thiên Băng, và cũng là nữ hoàng mới nhận chức Tích Băng.

“Tại sao ngươi vận công mà không bị sao hết vậy?” - Ngọc Trân nhìn dáng vẻ khỏe mạnh của Tích Băng liền không khỏi thắc mắc.

“Vì đơn giản ta đâu bị trúng độc.” - Vũ Thiên Băng đứng đó ngây thơ hồn nhiên nói.

“Rõ ràng ta đã bỏ "Hương Nguyệt" vào không khí rồi mà, sao ngươi có thể không sao trong khi tất cả đều bị trúng độc, cả Vô Tình và Hộ Pháp là những người có võ công vô cùng thâm hậu cũng không tránh khỏi,
phải chăng ngươi biết ma thuật? Nói những lời nói khó hiểu.

Ngươi............không lẽ ngươi là yêu quái?” - Bảo Trân suy luận rồi giọng nhỏ dần và bắt đầu run.



“Quái cái đầu nhà ngươi, ta da trắng má hồng núm đồng tiền xinh xinh, hàng mi cong gợi cảm. Thấy giống yêu quái lắm sao? Nếu giống thì hai tỷ muội nhà ngươi mới là giống đấy.” - Vũ Thiên Băng khoăn tay trước ngực, mặt tỏ vẻ tức giận khi có người kêu mình là yêu quái.

“Ta không cần biết ngươi là người hay quái, tóm lại ngày hôm nay các ngươi phải chết, kể cả ngươi Tích Băng.” - Bảo Trân giọng đay nghiến.

“Được thôi ta chiều.” - Vũ Thiên Băng nở nụ cười nhẹ, tay rút Tích Kiếm lao đến phía Bảo Ngọc Trân Trân đang đứng. Hai bên đánh nhau rất quyết liệt, Vũ Thiên Băng sơ suất liền bị Bảo Trân làm bị thương tay trái, được đà Ngọc Trân dùng kiếm của mình đâm từ sau lưng Vũ Thiên Băng đâm lên khi cô không để ý.

Và rồi

...Hự.…

Một dòng máu tươi chảy ra, kèm theo đó là vị mặn chát của nước mắt hòa cùng vị máu tanh nồng...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện