Vũ Thiên Băng mở to con mắt, nước mắt trực trào ra. Là Vô Tình, hắn đang nằm đó, thân hình "Men lỳ" ngày nào, giờ đã nhuốm đầy máu tanh, là hắn, là hắn đã đỡ cho cô nhát kiếm đó. Thanh kiếm nằm trong lòng bàn tay hắn, mũi kiếm đâm vào tim hắn, mà sao tim cô lại nhói đau đến thế. Khuôn mặt cô tái đi, cô tiến sát lại gần hắn, ánh mắt cô sắc lại khiến cho Ngọc Trân trong lòng vô cùng sợ hãi, Ngọc Trân lùi ra xa hơn. Vũ Thiên Băng đến gần bỏ Tích Kiếm xuống, ôm hắn vào lòng như cách mà hắn đã từng làm đối với cô.
“Sao chàng….. lại làm như vậy?”
Âm giọng run rẩy, thều thào đến khó nói, tuyến lệ đã đổ, tai cô ù đi xót xa nhìn hắn yếu ớt từng chút một trong lòng.
“Vì nàng…… là…….. thê tử của ta. Ta không cho phép bất cứ ai đụng vào nàng, chỉ cần một sợi tóc của nàng rơi xuống đất cũng đủ để ta giết cả ba đời nhà hắn.” - Nhìn hai chị em Trân Trân căm hờn, hắn lại nhìn cô âu yếm
“Băng nhi, ta thật sự yêu nàng, ta rất muốn được bảo vệ và chăm sóc cho nàng. Nhưng….. bây giờ….. có lẽ đã không được nữa, ta sắp phải xa nàng rồi. Dù vậy đi nữa nàng yên tâm, dù đi đến đâu, hay ở phương trời nào thì ta vẫn luôn dõi theo và bảo vệ nàng. Ta muốn nói với nàng một điều là nàng rất đẹp, VŨ THIÊN BĂNG nương tử của ta, hoàng hậu Dương Thần quốc, nữ hoàng của võ lâm, ta yêu nàng. Ta mệt lắm, ta muốn ngủ rồi.”
Dương Thiên Phong được Vũ Thiên Băng ôm trong vòng tay, lòng hắn ấm áp vui mừng khôn xiết, hắn chỉ mong thời gian dừng lại ở đây, ngay tại chỗ này, để hắn khoảng khắc hắn nằm trong vòng tay cô lưu mãi. Nhưng thời gian không cho phép, hắn đã không thể gắng gượng….. hắn đã ngất đi.
“Vô Tình - Dương Thiên Phong - Tướng công, chàng tỉnh lại cho ta, chàng không được ngủ, ta không cho phép chàng ngủ mà. Ta….. ta cũng yêu chàng, yêu chàng rất nhiều, chàng biết không chàng là người con trai đã mang đến cho ta hi vọng, là người yêu thương bảo vệ khi ta nguy hiểm, khi ta cần chàng đều có mặt, là người mang đến cho ta nụ cười tươi nhất mà ta đã đánh mất 7 năm về trước. Ta xin lỗi vì luôn hững hờ với chàng, ta luôn cho rằng chàng tốt với ta vì mục đích gì đó, ta luôn có ác cảm với chàng. Nhưng ta sai rồi giờ ta mới nhận ra rằng chàng là người quan trọng với ta, ta yêu chàng, Vô Tình, chàng mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi…”
Vũ Thiên Băng mắt đẫm lệ ôn nhu nhìn Dương Thiên Phong cứ thế ngoan ngoãn thiếp đi trong vòng tay cô, lòng cô càng thêm đau nhói, Cô hít một hơi, đặt hắn nhẹ nhàng nằm xuống, gạt đi giọng nước mắt còn lại trên má, tay nắm quyền, ánh mắt sắc sát khí ngút trời, cô gằn giọng
Các người phải trả giá.”
Làn gió thoáng nhẹ qua, thổi bồng những lọn tóc thướt tha của cô che đi hẳn nửa khuôn mặt, ánh lên nụ cười nửa miệng… cô đã hoàn toàn trở thành một con người khác. Không còn là một Vũ Thiên Băng ngây thơ, hồn nhiên, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ nữa…. miêu tả cô lúc này chỉ hai từ… hắc hóa.
Vũ Thiên Băng cầm Tích kiếm trong tay, nhìn thẳng về phía hai
chị em Bảo Ngọc Trân Trân, gió càng nổ lên mạnh hơn, nụ cười càng quỷ dị hơn, nụ cười mang lẫn hận thù và đau thương. Hướng mũi kiếm về phía Bảo Ngọc Trân Trân với tốc độ kinh ngạc khiến hai chị em "Trần Trần" không khỏi không thể né được…. cả hai đã bị thương, hai chị em lúc này cũng đã nắm được tình hình bắt đầu lao vào cuộc chiến.
Mặc dù là hai đấu một. Nhưng họ cũng không khỏi khâm phục kiếm pháp của Tích Băng. Chỉ hai từ để miêu tả. Nhanh và độc.
Bảo Ngọc Trân Trân hành tẩu giang hồ từ khi lên 10, nên những loại võ công, kiếm pháp cả hai chị em biết được cũng không hề ít. Những chiêu thức mà Tích Băng đánh ra, nói đơn giản thì không phải, mà không đơn giản cũng không đúng, chúng toàn bộ qua tay cô đều biến hóa khôn lường, trông dễ nhưng không dễ, khó nhưng không khó, chuyển động nhẹ nhưng lại không nhẹ, mềm mại nhưng thoáng chốc lại cứng rắn. Thật khó hiểu và rất chật vật để nắm bắt lấy, thật sự cả hai chị em cũng chưa từng thấy loại võ công đó bao giờ. Phải cố gắng tập trung lắm Bảo Ngọc Trân Trân mới né được những nhát kiếm chí mạng, còn bị thương thì phải kể là vô số.
“Vô Tình huynh bị sao vậy?”
“Tích Băng nữ hiệp, cẩn thận.”
Âm giọng lạ xuất hiện vang lên. Tổ Sư Sát Thủ Đông Phương Hàn, và Thần Y Độc. Tiếng nói của Thần Y Độc khiến Bảo Ngọc Trân Trân thoáng chút giật mình. Trong lòng đang chật vật tránh né lưỡi kiếm của Tích Băng thì lại đụng phải giọng nói không mong muốn này.
Có giọng Thần Y Độc chắc chắn sẽ có Đông Phương Hàn biến thái kia. Họ đấu một đã khó, nay đấu 3 thì e không còn xương cốt mà chôn, nghĩ vậy hai chị em Bảo Ngọc Trân Trân liền nháy máy tính kế bỏ chạy, ném lại sau lưng là khói mờ, khiến Vũ Thiên Băng không đuổi kịp.
Vũ Thiên Băng trong lòng rất muốn báo thù cho người nhà của mình, liền không nghĩ ngợi đuổi theo. Thần Y Độc nhìn thấu đã nhanh chóng cản lại. Vũ Thiên Băng đánh mắt qua chỗ Dương Thiên Phong lúc này đang được Đông Phương Hàn ôm lên
“Này ngươi ôm tướng công ta làm gì? Mau bỏ y ra.” - Nheo mắt nhìn cô, hắn vội vàng
“Này cô muốn huynh ấy chết lắm hay sao mà còn nói nhiều quá vậy? Mau đưa huynh ấy và mọi người đi trị thương mau.” - Đúng, việc bây giờ chính là phải trị thương, cô nghệch ra rối trí
“Ờ, nhưng biết đi đâu bây giờ?” - Thần Y Độc đỡ Điệp Vũ
“Y quán của ta ở dưới chân núi, ra khỏi đây, đi một chút là tới, mau lên không sẽ không kịp mất.”
Đông Phương Hàn thì đỡ Dương Thiên Phong, còn Vũ Thiên Băng cô một tay dìu Ngọc Tâm, tay còn lại ôm Dương Thiên Hân. Hai người này tuy trúng độc, nhưng không vận công, nên mức độ vẫn nhẹ hơn Thiên Phong và Điệp Vũ, chỉ bị mất võ công và sức lực tạm thời.