“Á......... Ngươi là ai mà dám đụng vào ta, bộ ngươi không có mắt hay sao, ngươi là người ở cung nào? Nói ta nghe, ta thề sẽ chém cả nhà ngươi”
“Ái phi nương nương, Á...i.....”
Thanh âm nhỏ dần khi thấy thân ảnh trước mặt mình. Là Mỹ Châu, cung nữ thân cận An Mỹ Ái. Mỹ Châu từ xa đi lại định sẽ bẩm tấu gì đó với An Mỹ Ái. Nhưng chưa kịp nói hết câu thì cả sắc mặt lẫn giọng nói tựa hồ không nên hơi
“Nô tì tha...m kiến hoàng hậu.”
An Mỹ Ái lúc đầu còn hống hách tức giận. Nhưng sau khi được Mỹ Châu bẩm tấu, nàng liền ngước lên nhìn rõ thân ảnh mình đụng trúng và người bên cạnh thân ảnh đó.
“Mỹ Ái tham kiến hoàng hậu. Hoàng hậu cát tường. Mỹ Ái..... xin lỗi vì không biết được rằng người mình vừa va phải đó chính là hoàng hậu.”
Cung giọng có vẻ dịu dàng hơn hẳn.
Nhìn thấy An Mỹ Ái, khóe miệng Vũ Thiên Băng nhếch lên một xíu
“Người mà Ái phi muội muội cần xin lỗi không phải ta mà là muội của ta Ngọc Tâm, vì Ái phi muội đụng không phải ta mà là muội ấy.”
Vũ Thiên Băng nhìn là biết ngay, mấy cái kiểu nịnh bợ này xem trên ti vi nhiều rồi nên có đôi chút kinh nghiệm.
“Ax, cái gì? Kêu mình đi xin lỗi một nô tì như ả sao? Không đời nào. Nhưng...... cô ta là hoàng hậu, nếu mình không làm theo, e rằng cô ta nợ cũ nợ mới tính luôn một thể, tru di nhà mình thì sao? Hay cứ xin lỗi trước đã sau này trả thù sau? Được.”
Suy nghĩ một hồi An Mỹ Ái quyết định.
“Ái Ái xin lỗi Ngọc Tâm tỷ, nếu có gì xúc phạm đến tỷ, xin tỷ bỏ qua cho.”
Câu nói của An Mỹ Ái làm Mỹ Châu vô cùng sửng sốt vì trước giờ cô chưa từng nghe An Mỹ Ái xin lỗi một ai khác bé nhỏ hơn mình, chưa bao giờ như vậy cả.
“Ta nhận lời xin lỗi của muội thay Ngọc Tâm, giờ muội có thể lui đi, ta còn có việc phải làm cũng không thể tiếp chuyện với muội nữa. Tạm biệt.”
Nói xong Vũ Thiên Băng kéo Ngọc Tâm lướt ngang An Mỹ Ái, không chờ An Mỹ Ái lui chân. Còn An Mỹ Ái khi đó mặt đỏ hừng hực, tay nắm thành quyền như đang muốn nổ tung.
“Vũ Thiên Băng cô được lắm, món nợ hôm nay tôi bắt cô phải trả gấp đôi.”
Nói rồi An Mỹ Ái rời về cung của mình cùng Mỹ Châu.
*Tích Cung*
“Ha ha, muội có thấy khuôn mặt đáng yêu quái của con nhỏ Ái phi gì đó không? Tức cười chết đi được.” - Vũ Thiên Băng vừa nói vừa cười một cách sảng khoái khi chọc tức An Mỹ Ái
“Hi hi, tỷ cũng thật là, muội nghe nói nàng trước đây rất được lòng hoàng thượng, nên thường ỷ lại, ức hiếp người khác. Nàng ấy từ nhỏ đến lớn chưa biết nói lời xin lỗi với bất kì người nào trừ cha mẹ, Thái hậu và hoàng thượng. Lần này tỷ bắt nàng xin lỗi muội, muội e nàng đang tức lồng lộn lên, muội nghĩ tỷ nên cẩn thận.” - Ngọc Tâm lo lắng cho Vũ Thiên Băng nên nói.
“Uầy, muội cứ yên tâm, mấy dụ này tỷ rành lắm, khó mà làm gì được tỷ.”
Vũ Thiên Băng cười đầy tự hào nói. Sau câu nói của Vũ Thiên Băng thì là một thanh âm quen thuộc......
“Hoàng hậu, ta về rồi đây.”
Dương Thiên Phong từ ngoài chạy vào, vừa thấy Vũ Thiên Băng nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng còn hơn bắt được vàng. Từ lúc ở với Vũ Thiên Băng tới giờ, tính tình Dương Thiên Phong liền thay đổi 180 độ, khi lên triều với bá quan văn võ, hắn vẫn nét mặt lạnh lùng, nhưng khi về đến bên cạnh Vũ Thiên Băng là y như rằng không khác gì một đứa con nít đòi mẹ, tất nhiên điều này chỉ có Ngọc Tâm, Thiên Hân, và Điệp Vũ biết.
“Hoàng hậu, chỉ mới không gặp nàng mấy canh giờ, ta đã nhớ nàng vô cùng.”
Ngọc Tâm thấy cảnh vật quen quen, liền cười khúc khích rồi rời bỏ đi, vì bản thân cũng
chả muốn đứng đó để bị thồn “cơm tró”. Ngọc Tâm đi đến Kỳ Thiên cung. Lòng cô bỗng nặng trĩu, buồn rất buồn, cô không hiểu vì sao mình lại như vậy nữa, hướng đôi mắt về phía chân trời xa xa cô nghĩ ngợi đủ mọi thứ.
“Này sao từ lúc ở Lân Cung về, trông muội có vẻ buồn hơn vậy. Trước đây, khi còn ở U Cốc, lần đầu tiên muội gặp sư phụ, ta nhớ không lầm cũng là chính ánh mắt đó, nó chứa rất nhiều tâm sự mà không thể nói ra.” - Vũ Thiên Băng từ đâu, bất thình lình vỗ vai, làm Ngọc Tâm giật mình.
“Tỷ không phải tỷ đang ở cùng hoàng thượng sao?” - Ngọc Tâm bị bất ngờ quay sang lúng túng hỏi
“Lúc muội vừa đi là hắn ta rời đi luôn vì trong triều có chuyện gấp.” - Vũ Thiên Băng giải thích.
“Mà nè muội trả lời câu hỏi của ta đi chứ.”
“À muội không có gì đâu, chỉ là dạo này ít việc làm nên chán quá thôi.” - Vũ Thiên Băng gặng hỏi thì Ngọc Tâm chỉ lấy bừa một lí do nói cho qua chuyện.
“Muội nói xạo, đừng hòng qua mắt ta, ta nói muội có chuyện buồn là muội có chuyện buồn, nói ta nghe xem là chuyện gì? Nếu muội không nói cũng không sao, vậy thì xin từ nay trở về sau đừng gọi ta hai tiếng "tỷ tỷ".”
Nói rồi Vũ Thiên Băng quay đầu bỏ đi hành động này khiến Ngọc Tâm nhất thời không biết phải xử lí làm sao. Ngọc Tâm đã hứa với lòng là sẽ không bao giờ nói chuyện đó cho ai biết hết, nhưng lại không muốn mất đi tỷ tỷ. Dù gì tỷ tỷ cũng chỉ là lo lắng cho cô thôi. Nghĩ vậy, cô liền quyết định nói rõ mọi khúc mắc của bản thân.
“Tỷ phải hứa, sẽ không để chuyện này cho ai biết hết nha.”
“Cái này còn phải xem lại đã.” - Thiên Băng nhìn ngó xong quanh nói
“Tỷ....”
“Thôi không chọc muội nữa. Nói ta nghe” - Vũ Thiên Băng nét mặt nghiêm túc nhìn Ngọc Tâm.
Ngọc Tâm ngập ngừng một hồi rồi cũng bắt đầu…
“Muội và Nhị hoàng tử đã quen biết nhau từ nhỏ. Lúc ấy muội chỉ là cô bé 5 tuổi, muội ham chơi, và đi lạc vào vườn hoa này. Muội còn nhớ lúc đó có một cô công chúa rất xinh đẹp, muội va vào cô ấy, cô ấy tức giận đòi phạt muội. Chính vào lúc đó, Nhị hoàng tử đã cứu muội và thả muội đi. Trước khi đi, muội đã hứa với hoàng tử muội sẽ trở lại vào ngày mai, nhưng điều mà muội hứa đó, muội chưa làm được vì Trương mama, người nhận nuôi muội đã phát hiện, và lo cho an nguy của muội, nên Trương mama đành đưa muội xuống ở dưới Ngự Thiện Phòng là để tránh thị phi.”
Nói đến đây ánh mắt cô liền trùng xuống.
“Thật ra tên của muội là Trương Ngọc Uyển Tâm. Sau bao nhiêu năm giờ gặp lại, vị hoàng tử ấy thật khác xưa, muội không biết hoàng tử còn nhận ra muội, nhớ muội hay không? Nhưng muội vẫn tâm nguyện được một lần hoàn thành lời hứa đó. Có lẽ thật sự quá khó đúng không tỷ?”
Trong lòng Ngọc Tâm, cô không có một chút niềm tin nào cho việc gặp lại để hoàn thành nốt lời hứa năm xưa.
“Đứa nhỏ này. Chấp niệm thật lớn” - Vũ Thiên Băng nghĩ thầm sau khi nghe câu chuyện của Ngọc Tâm.