*Sáng hôm sau*
“Đại đại hoàng thượng của tôi ơi, sáng rồi mau dậy còn thượng triều nữa.” - Mới sáng sớm mà Dương Thiên Phong đã được Vũ Thiên Băng bên cạnh nhẹ nhàng chăm sóc đôi tai.
“Hôm nay ta không thượng triều, nàng cho ta ngủ thêm tí nữa nha.” - Dương Thiên Phong nắm tay Vũ Thiên Băng áp vào má mình giọng điệu làm nũng.
“Không được, phải lên triều, nếu không.......ta...không nói chuyện với chàng nữa." - Vũ Thiên Băng lấy bàn tay lại, khoanh tay quay đầu đi.
“Thôi đừng ta sẽ thượng triều ngay mà, nàng đừng giận.” - Nghe thấy Vũ Thiên Băng thay đổi cách xưng hô bất ngờ, hắn vui mừng.
Dương Thiên Phong liền sợ hãi khi nghe đến Vũ Thiên Băng sẽ bỏ mặc mình. Hắn quá hiểu tính cô, nói là làm, đã làm sẽ ra ngô ra khoai. Cô nói cô không nói chuyện với hắn sẽ liền tránh mặt hắn. Hắn không muốn như thế. Hôm nay định “Nghỉ làm” một ngày ở nhà cùng vợ yêu. Nhưng vợ không cho thì hắn cũng chả thể làm gì. Thở dài trong tuyệt vọng, hắn toan đi xuống giường, chuẩn bị cho buổi thượng triều ngày hôm nay.
Chưa kịp xỏ đôi hài, hắn liền bất động vài giây, hai má ửng hồng. Vũ Thiên Băng kéo tay hắn lại, nhẹ nhàng đặt lên gò má hắn một nụ hôn. Có phải Dương Thiên Phong hắn đang nằm mơ hay không? Vũ Thiên Băng chủ động hôn Dương Thiên Phong sao? Chuyện này lạ à nha. Từ lúc thành hôn đến hiện tại, Vũ Thiên Băng chỉ cho hắn ngủ chung với điều kiện có một chiếc gối ngăn đôi.
Từ lúc ở U Cốc trở về, sự việc đã khác, Dương Thiên Phong có thể tháo bỏ chiếc gối phiền phức kia ra, và còn có thể ôm Vũ Thiên Băng, có thể nắm tay. Nhưng chuyện kêu cô hôn hắn, hoặc để hắn hôn cô là điều chưa từng. Mặc dù Vũ Thiên Băng đã từng thừa nhận yêu hắn. Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời đối với Dương Thiên Phong và cả Vũ Thiên Băng mà.
Vũ Thiên Băng hôn người xong lại đỏ mặt quay đi không nói gì, trong khi đó Dương Thiên Phong thì cứ mỉm cười, đợi cô đuổi hắn mới chịu đi.
“Á mình đang làm gì vậy? Mình hôn anh ấy sao? Mình..... á không thể hiểu nổi mình nữa, hu hu”
Tự trách, tự vấn, tự độc thoại nội tâm. Vũ Thiên Băng này có dễ dãi quá không? Nhưng rất nhanh chóng, cô lại có chuyện quan trọng hơn để nghĩ đến rồi.
“Ấy, mình còn chuyện khác phải làm mà, không được, mình phải làm nhanh, không thì......”
Nghĩ rồi Vũ Thiên Băng kêu Ngọc Tâm chuẩn bị nước, tắm xong, Vũ Thiên Băng đề nghị.
“Tâm muội, ta nhờ muội chuyện này được không?”
“Tỷ có chuyện gì thì cứ nói, muội sẽ làm mọi giá giúp tỷ mà.”
Nghe giọng điệu Vũ Thiên Băng có vẻ nghiêm trọng Ngọc Tâm hồi hộp
“Ừ, muội ngoan, lát nữa giờ Dậu, muội đến vườn Thảo Anh gặp ta, ta sẽ nói chuyện sau, còn giờ, muội ở đây giúp ta chăm sóc song thiên kiếm, và còn nữa, nếu lát hoàng thượng về, muội nhớ tự tay nấu cho chàng ăn giúp ta. Ta có việc đi một lát, lát gặp, nếu chàng có hỏi ta đâu, muội cứ nói là ta đi có chút việc khi về ta sẽ nói cho chàng biết sau. Vậy nha.”
Vũ Thiên Băng dặn dò xong mọi thứ, chưa kịp để Ngọc Tâm trả lời đã lao đi như tên bắn.
*Thư Tự Phòng*
Vũ Thiên Băng đến Thư Tự Phòng của công chúa Dương Thiên Hân. Chưa thấy mặt đã thấy giọng cô
“Ây da, Hân muội, dạo này trông muội trẻ ra nha, cũng siêng học quá ta.” - Dương Thiên Hân nhìn thấy tỷ tỷ liền lao đến ôm cô.
“Á tỷ, muội nhớ tỷ quá, dạo này muội không có thời gian thăm tỷ, tỷ vẫn khỏe chứ?”
“Thật là không có thời gian thăm ta? hay thời gian đã giành cho ai kia hết rồi?” - Vũ Thiên Băng nói, mắt liếc xéo Điệp
Vũ đang đứng gần đó.
“Hoàng hậu nương nương của tôi ơi, hoàng hậu nói là được rồi, không cần động tay động chân như thế đâu.” - Điệp Vũ nói, tiện thể tách hai người đó ra.
“Ta nghe có mùi giấm chua ở đâu thì phải?” - Vũ Thiên Băng vờ đánh mũi đi tìm mùi giấm đổ
“Đâu đâu?” - Dương Thiên Hân ngây thơ cũng lục lọi khắp nơi để tìm ra cái thứ Vũ Thiên Băng vừa nói. Vũ Thiên Băng cười cười chỉ thẳng Điệp Vũ
“Là hắn đó, ghen phát sợ, ta chỉ mới ôm thôi mà đã làm gì Hân muội của ngươi đâu chứ?”
Dương Thiên Hân hiểu chuyện thì liền đỏ mặt ngại ngùng đổi chủ đề
“À mà tỷ tìm muội có chuyện gì sao?”
“Ta nhớ muội tìm muội không được sao? Cứ phải có chuyện mới được tìm muội sao?”
“Không muội không có ý đó...” - Thấy vẻ mặt căng thẳng của Dương Thiên Hân, Vũ Thiên Băng không đùa nữa
“Hi hi, ta đùa đó, À mà ta có chuyện đấy. Ta chỉ muốn hỏi về tình cảm của Hoàng thượng và sư phụ của ta xíu, ta thấy hình như tình cảm anh em họ không được tốt cho lắm.”
“Sư phụ?” - Dương Thiên Hân và Điệp Vũ nghe thế thì thắc mắc.
“Ừm, chuyện này ta kể với mọi người sau. Là Thiên Minh, nhị hoàng tử.”
Dương Thiên Hân hồi tưởng lại mọi thứ một lúc rồi tường thuật tất cả những gì bản thân biết cho Vũ Thiên Băng
“À, 2 người trước đây thì vô cùng hảo hảo huynh đệ, sống chết có nhau, à không phải nói là hoàng thượng, nhị hoàng huynh cùng Điệp Vũ ca ca là tam bằng hữu, nhưng về sau muội cũng không rõ nữa, chỉ biết từ khi Quận chúa Mã Y Nhân được đại hoàng huynh ban hôn với hoàng tử nước "Tô" láng giềng thì nhị hoàng huynh trở nên lạnh nhạt, chán ghét hoàng thượng cả Điệp Vũ ca cũng không màng và muội là người huynh ấy quan tâm cũng bị phớt lờ.”
Vũ Thiên Băng như hiểu ra chút gì đó hỏi tiếp
“À ra là vậy. À mà nè Điệp Vũ, ngươi là bạn thân của Chàng, vậy ngươi cũng biết về chuyện này đúng không?” - Điệp Vũ không giấu giếm liền đem ngọn ngành nói ra
“Đúng, chuyện này tôi rõ.”
“Vậy ngươi mau cho ta biết Mã Y Nhân là ai? Có phải Thiên Minh thích cô ta?” - Vũ Thiên Băng sốt ruột.
“Đúng vậy, Mã Y Nhân là con gái của đại tướng quân Mã Triệu, từ nhỏ, nhị vương gia đã thích cô ấy, điều này hoàng thượng cũng biết. Cách đây 3 năm nhị vương gia đã cho quận chúa biết tình cảm của mình, và cũng được quận chúa chấp nhận. Ba ngày sau đó, trong một lần dạo chơi ngoài phố, quận chúa đã vô tình đụng phải hoàng tử của nước "Tô", vị hoàng tử này lần đầu gặp quận chúa đã đem lòng yêu mến, và xin hoàng thượng ban hôn.” - Vũ Thiên Băng gật đầu
“Vậy thì Chàng là người không đúng trong việc chia cắt tình yêu của người ta?”
“Nói như vậy cũng không đúng.” - Điệp Vũ lên tiếng bênh vực
“Sao?” - Vũ Thiên Băng nhíu mày khó hiểu
“Thật ra hoàng thượng vì bị ép nên mới làm như thế.” - Điệp Vũ thở dài nói nhìn hai nữ nhân trước mặt nói.
“Bị ép sao? Tại sao lại bị ép?”