Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 40 - Chuyện Lân Cung - Ẩn Ý


trước sau

*Lân Cung*

“Hâyza chào Sư phụ. Sư phụ đang làm gì vậy?” - Bước vào Lân Cung nhìn thấy Dương Thiên Minh đang loay hoay làm gì đó nên cô hỏi han.

“Là cô... à không là hoàng hậu tới thăm tôi đó sao? Tôi thật có phước mà.” - Dừng mọi việc lại Dương Thiên Minh đáp

“Này đừng nói móc nhau thế chứ, không cần gọi đồ nhi là hoàng hậu đâu, cứ gọi là đệ tử đi..”

Vũ Thiên Băng chạy lại chỗ Dương Thiên Minh. Nghiêng đầu hỏi

“À mà nè, cho đồ nhi thắc mắc tò mò tí nha?”

“Chuyện gì?”

“Mã Y Nhân là ai vậy?” - Vừa nghe nhắc đến cái tên Y Nhân, sắc mặt Dương Thiên Minh bỗng thay đổi.

“Sao cô lại biết cô ấy?”

“Thì...... mà tại sao đồ nhi biết có lẽ không quan trọng đâu. Có việc này quan trọng hơn đồ nhi muốn hỏi sư phụ nè.”

“Chuyện gì?” - Dương Thiên Minh bắt đầu khó chịu.

“Hình như tình cảm của sư phụ với hoàng thượng coi bộ không tốt cho lắm?”

“Cô đừng nhắc tên đó trước mặt tôi.” - Dương Thiên Minh gằn giọng giận dữ khi nghe đến Dương Thiên Phong.

“Vì sao?”

“Tôi không thích.”



“Không thích hay vì sư phụ ghét hoàng thượng, ghét Chàng vì chia cắt sư phụ và quận chúa Mã Y Nhân?”

Lời nói của Vũ Thiên Băng như ngàn mũi dao đâm vào tim Dương Thiên Minh. Trong tức khắc. Đau.

“Sao cô biết được chuyện này?” - Dương Thiên Minh nhìn Vũ Thiên Băng nghi vấn. Sao cô ta biết được nhiều việc đến thế chứ?

“Hi hi đồ nhi cái gì mà không biết.” - Cười xòa rồi Vũ Thiên Băng lại nghiêm giọng nhìn Dương Thiên Minh

“Sư phụ có biết rằng đã hiểu lầm ca ca của mình không?”

“Hiểu lầm sao? Không hề, rõ ràng hắn biết ta và nàng ấy yêu nhau, nhưng hắn một mực bán nàng qua nước Tô nơi đất khách quê người. Thử hỏi vậy hiểu lầm nằm ở đâu?” - Dương Thiên Minh càng giận dữ hơn khi nghe Vũ Thiên Băng nói.

“Đúng là hoàng thượng đã gả cô ấy cho người khác mà không phải là sư phụ, nhưng sư phụ lại không biết được một điều chính cô ấy cũng muốn làm như vậy.”

Nghe đến đây, Dương Thiên Minh cau mày

“Sao? nàng muốn như vậy ư? Không đời nào, nàng rất yêu ta, nàng không thể phản bội ta.”

“Đồ nhi không nói rằng cô ấy phản bội sư phụ, nhưng lý do mà cô ấy phải làm như thế là do....... bla… bla...”

Vũ Thiên Băng kể hết diễn biến sự việc đã được nghe từ Điệp Vũ, không chỉ thế, cô còn thêm miếng chanh, chút ớt, tí hành ngò, làm câu chuyện phong phú hơn.

“Phù.... sự thật là vậy đấy, đồ nhi không hề gian dối nửa lời, nếu gian dối, đồ nhi sẽ không được ở đây.” - Vũ Thiên Băng thề thốt các kiểu để lấy sự tin tưởng của Thiên Minh.

“Ha ha ha... ha ha ha...” - Nghe đến đây, Thiên Minh cười như kẻ điên loạn.

“Này sư phụ cười gì vậy? Không tin đồ nhi sao?”

“Hahaha... tin thì sao? Không tin thì sao, dù gì giờ đây nàng cũng đã là người của người khác, nàng đã thuộc về người khác. Cô nói cho tôi cái sự thật đáng sợ này làm gì? Sao cô không chôn dấu nó
đi, cô mang ra để cho tôi đau khổ thêm ư?” -Dương Thiên Minh nói trong tuyệt vọng xen chút đau thương.

“Sao sư phụ lại nói vậy? Dù gì sư phụ cũng cần phải biết sự thật, người thử nghĩ xem, Chàng quan tâm người, luôn lo lắng cho người, tại sao người lại hèn nhát, chỉ để chàng một mình gánh chịu. Người tưởng đưa ra được quyết định đó là dễ dàng với Chàng lắm sao? Đồ nhi là cũng chỉ muốn tốt cho huynh đệ hai người thôi, tại sao người không chịu nghe và đau một lần, hơn là lúc nào vết thương đó cũng đau âm ỉ chỉ khiến người không thể thoát ra, mãi mãi đau khổ?”



Vũ Thiên Băng dùng tất cả tấm lòng giải thích rõ ràng tường tận mọi việc và hướng Dương Thiên Minh đến suy nghĩ tốt hơn

“Tại sao huynh ấy lại tốt số ơn tôi, người huynh ấy yêu thương thì huynh ấy sẽ thành hôn, người huynh ấy không thích thì huynh ấy gạt bỏ, còn tôi, tôi cũng đường đường là một hoàng tử, nhưng ngay cả người mình yêu thương còn không bảo vệ được, vậy thì tôi còn sống trên đời này làm gì?”

Trong sự đau khổ về điều mà mình giữ kín bao nhiêu lâu, nay có người khơi lại, Dương Thiên Minh nói.

“Người phải sống, nhất định phải sống vì người còn nhiều người yêu thương, và người còn một lời hứa cần thực hiện.” - Vũ Thiên Băng nói làm Dương Thiên Minh nghi hoặc

“Lời hứa? Ý cô là sao?”

“Sư phụ có suy nghĩ gì về cái tên Ngọc Tâm?” - Vũ Thiên Băng dẫn lời mở đầu câu chuyện.

“Ngọc Tâm?”

Ẩn sâu trong trái tim hắn có một tia gì đó lóe sáng lên.

“Haizz đúng là, uổng công người ta chờ sư phụ mười mấy năm nay mà.”

“..........”

“Giờ thì sư phụ chưa nghĩ ra, vậy cứ suy nghĩ đi, khi nào nghĩ ra đồ nhi sẽ nói cho người biết.”

Vũ Thiên Băng nói xong chắp tay sau lưng định rời khỏi "Lân Cung"

“Uầy, nhưng mà có lẽ sư phụ không nhớ thật. Chuyện lúc đó người cũng tầm 6-7 tuổi chứ mấy.” Nghĩ rồi cô quay đầu lại

“Vậy nếu không nhớ ra, mà người thật sự muốn biết ai chờ người, và là việc gì quan trọng thì giờ Dậu, vườn Thảo Anh Kỳ Thiên Cung, mọi chuyện sẽ rõ.”

Vũ Thiên Băng nói xong chạy mất cả dép. Còn trong khi đó Dương Thiên Minh thì cứ đơ đơ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nữ nhân này kì lạ thật, chỉ trong thời gian không lâu, mà đã đảo cảm xúc của người khác vòng vòng như đang quay dế. Thật lạ, Dương Thiên Minh chỉ biết nhếch môi cười khổ rồi quay lưng đi vào trong, chờ giờ Dậu đến để biết những chuyện mình cần biết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện