*Dàn hoa Diên Vĩ*
“Sao trông cô ấy thân quen đến thế? Ta bị sao thế này. Không được, trong lòng ta chỉ có Y Nhân, đúng ta phải chờ ngày Y Nhân quay về, nàng đã hứa sẽ quay về bên ta.”
Dương Thiên Minh nhìn Ngọc Tâm nhưng trong đầu thì theo nhiều suy nghĩ, hắn thật không biết phải làm gì ngay lúc này.
“Nếu không có gì, nô tì cáo lui.” - Nói xong Ngọc Tâm chuồn nhanh, gì chứ ở đây nữa là chảy máu cam đấy, người gì đâu mà đẹp quá chừng. Cô đi rồi để lại hắn vẫn ngây ngơ đứng đó.
“Nè sư phụ, người đứng ngây ra đó làm gì vậy? Sao không đuổi theo người ta?"
Lúc này Vũ Thiên Băng từ phía sau bụi cây chắp hai tay sau lưng lững thững đi ra.
“Người nào?” – Dương Thiên Minh quay người thấy Vũ Thiên Băng thì hỏi
“Ngọc Tâm. Người mà sư phụ muốn tìm, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là nàng, Thương Nữ Cô ấy chính là Ngọc Tâm - Trương Ngọc Uyển Tâm”
Dương Thiên Minh vẫn bất động với từng câu từng chữ mà Vũ Thiên Băng nói ra.
“Để đồ nhi kể cho sư phụ nghe một câu chuyện nha.”
“Cách đây 11 năm, có một cô gái nhỏ dạo chơi không may đi lạc vào một khu vườn bị một cô quận chúa bắt mang đi phạt, có một chàng hoàng tử điển trai đứng ra giúp cô gái nhỏ. Hai người ước hẹn ngày hôm sau sẽ gặp lại, nhưng vì sợ cô gái nhỏ gặp nguy hiểm nên mama của cô gái nhỏ mới đưa cô gái nhỏ xuống ở dưới bếp ở và cấm không bao giờ được phép lên nhà trên, vậy là cô gái nhỏ đã thất hứa với hoàng tử. Nhưng cô gái nhỏ đó không khi nào quên được lời hứa đó, lời hứa vẫn theo cô gái nhỏ cho tới tận bây giờ, Cô gái nhỏ đó thật ngu ngốc phải không? Cô tin vào một lời hứa xa vời, để rồi chấp niệm nó mãi không dứt. Cũng không cần biết chàng hoàng tử đó còn nhớ lời hứa đó không thì cô vẫn đợi, đợi một ngày hoàn thành ý nguyện, chấp niệm ấy của cô gái nhỏ cuối cùng cũng đã được đền bù, ngày hôm nay, cô gái nhỏ đã gặp được hoàng tử, nhưng xót thay hoàng tử lại không nhận ra cô.”
Quan sát biểu hiện của Dương Thiên Minh, Vũ Thiên Băng lại tiếp tục
“Sư phụ, cô gái nhỏ đó có phải quá ngốc không?”
Vũ Thiên Băng với ngữ điệu nhẹ nhàng dịu dàng lôi kéo kí ức bị lãng quên của Dương Thiên Minh về.
“Cô ấy là Ngọc Tâm thì đã sao? Đó chỉ là câu chuyện hồi nhỏ. Ta cũng không mấy quan trọng vấn đề đó nữa. Nó đã là quá khứ. Năm xưa hứa hẹn, giờ Ta cũng đã gặp cô ấy, cô ấy cũng đã gặp ta, coi như lời hứa năm xưa đã hoàn thành. Ta biết cô muốn nói điều gì, nhưng trong tim ta chỉ có Y Nhân, trước đây, bây giờ, và sau này cũng thế, Y Nhân hứa sẽ quay về tìm ta, ta sẽ chờ nàng.”
Dương Thiên Minh bỏ ngoài tai những lời nói của Vũ Thiên Băng làm cô tức muốn trào máu, chịu không được mà lớn tiếng mắng hắn một trận.
“Tên ngốc này, thật tức chết mà. Được thôi, Dương Thiên Minh ngươi dỏng cái lỗ tai ngươi ra ma nghe cho kĩ đây. Từ nay, ta và ngươi sẽ
chẳng còn là sư đồ với nhau.
Ngươi là ngốc hay giả ngốc? Ngươi nói Y Nhân sẽ quay về tìm ngươi? Ngươi nghĩ là nước Tô sẽ dễ dàng để Y Nhân quận chúa trốn khỏi đó sao? Nếu có trốn về được ngươi nghĩ cô ấy sẽ còn tình cảm với ngươi như xưa? Điều này là không thể khẳng định trước được, vì lòng người khó đoán, ngươi có thể nghĩ cô ấy tốt, nhưng trên thực tế không phải vậy. Còn nếu như cô ấy thật sự còn tình cảm với ngươi, nhưng ngươi có thể sẵn sàng tha thứ và đón nhận cô ấy một cách bình thường không? Điều này cũng không một ai có thể nói trước được. Có thể ngươi sẽ cho qua khi thấy cô ấy, nhưng ngươi có chắc chắn rằng thời gian ngươi và cô ấy chung sống khi cãi nhau, ngươi không đem chuyện cô ấy từng làm thê tử của người khác ra mà để nói?
Ngươi cũng là con người, cũng là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, không lẽ ngươi sẽ chịu được chuyện thê tử của mình từng ngủ với người khác? Ta nghĩ ngươi không cao cả vậy đâu. Tại sao ngươi cứ nghĩ Y Nhân sẽ quay về, sẽ chờ ngươi, mà ngươi không thể nghĩ theo chiều hướng ngược lại là bây giờ cô ấy chắc đang hạnh phúc bên tướng công của cô ấy, có thể cô ấy đã có những hài tử của riêng mình?”
Dương Thiên Minh, hắn vẫn cứ im lặng khi nghe Vũ Thiên Băng mắng hắn
“Ta biết ngươi yêu Y Nhân, nhưng Dương Thiên Minh à đó chỉ là quá khứ, chả phải ngươi cũng nói Chuyện của người và Ngọc Tâm cũng chỉ là quá khứ. Ngươi biết rõ lại cố chấp đến thế là vì điều gì? Tại sao ngươi lại để cái quá khứ rẻ tiền làm phiền tương lai đắt giá của ngươi? Ta biết chắc chắn rằng ngươi đã có một tình cảm đặc biệt dành cho Ngọc Tâm, không chỉ là hôm nay, mà còn là 11 năm về trước, ngươi đang trốn tránh điều gì mà không dám đối diện sự thật? Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi từ từ mà suy nghĩ. Con tim ngươi hướng về đâu thì hãy cho nó được yêu thương ở đó, đừng ép nó làm điều nó không thích, đừng ép nó yêu người nó không yêu, đau lắm đấy.”
Lời mắng chửi tàn nhẫn có, thương xót có, khuyên nhủ có, đồng cảm có. Có tất cả mọi thứ Vũ Thiên Băng muốn Dương Thiên Minh hiểu và cảm nhận để phán đoán của hắn không bị sai lệch rồi nuối tiếc cả đời.
11 năm yêu sai người, 11 năm chờ đợi vô vọng, 11 năm quá đủ rồi. Hôm nay Vũ Thiên Băng sẽ chấm dứt lời nguyền 11 năm này.
Gió vẫn thổi xuyên qua miền kí ức, phút giây này sao nghe nhói lòng. Bước một bước có người nâng giữ, lui một bước vực thẳm thảm thương. Diên Vỹ trải dài như hòa cùng một tâm trạng với người ngắm nó. Buồn.
*****
“Ngọc Tâm? Nàng chính là Ngọc Tâm? Không. Trong lòng ta chỉ có Y Nhân, ta yêu Y Nhân. Ngọc Tâm hay Y Nhân?”