1 tuần trôi qua kể từ ngày Dương Thiên Minh gặp Trương Ngọc Uyển Tâm ở vườn Thảo Anh, hắn chỉ nhốt mình trong "Lân Cung" không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Hôm nay tâm trạng đã đỡ hơn nên hắn mới quyết định ra ngoài thay đổi không khí một chút.
Phần Vũ Thiên Băng, nhóm người Vũ Thiên Băng, Dương Thiên Phong, Trương Ngọc Uyển Tâm, Dương Thiên Hân và Điệp Vũ hôm nay được hội ngộ với nhau tại "Kỳ Thiên Cung". Ngọc Tâm đi dạo xung quanh vườn hoa Thảo Anh, ngắm những đóa hoa Diên Vĩ, nơi mà để lại cho cô kí ức ngọt ngào không bao giờ quên được. Thiên Hân và Điệp Vũ thì luyện kiếm cùng nhau dưới gốc cây hoa Ban Tím, còn Thiên Băng ngồi chăm sóc dàn Dạ Yến Thảo của mình, Dương Thiên Phong thì đương nhiên là ngồi ngắm Vũ Thiên Băng.
“Haizzz.... nè chàng nghĩ tiểu Minh bao giờ mới ra khỏi Lân Cung?”
Vũ Thiên Băng than ngắn thở dài với Dương Thiên Phong trong khi tay đang không ngừng tìm sâu.
“Với tính cách của đệ ấy thì....” - Nhìn Vũ Thiên Băng hắn ấp úng làm cô sốt ruột - “Thì sao?”
“Ta cũng không biết nữa.” - Hắn cười xòa
“Sao không biết chứ, dù gì chàng và tiểu Minh cũng là anh em song sinh, ít nhiều cũng phải hiểu tính nhau chứ?” - Thiên Băng phụng phịu hai má, chu môi nói
“Với tính cách đó thì còn lâu đệ ấy mới chịu ra ngoài.”
Dương Thiên Phong nói rồi mắt thì quay sang chỗ Thiên Hân và Điệp Vũ. Lúc đó, một cung nữ mang bánh lên cho cả năm người.
“Á có bánh rồi, Thiên Hân, Điệp Vũ, Ngọc Tâm, các người mau lại chỗ ta nhanh lên có đồ ăn nè.”
Vũ Thiên Băng nhắc đến đồ ăn, tâm trạng vô cùng hưng phấn, cả Ngọc Tâm và Thiên Hân khi nghe có đồ ăn cũng đều nhanh chóng tiến lại. Ở với Vũ Thiên Băng một thời gian, có thể nói chấp niệm chung của ba người Ngọc Tâm, Thiên Hân và Thiên Băng suy cho cùng vẫn chính là đồ ăn.
“Vũ ca có bánh kìa, chúng ta đến đó ăn thôi.”
Nói rồi Thiên Hân cất kiếm, vận công bay đến chỗ Thiên Băng và Thiên Phong để lại Điệp Vũ bơ vơ lết thân xác hao mòn từ từ đến chỗ bọn họ. Điệp Vũ lắc đầu với tính cách chỉ cần có đồ ăn sẵn sàng bỏ người yêu của Thiên Hân công chúa. Trong khi đó, Ngọc Tâm cũng nhanh chóng di chuyển đến nơi có đồ ăn, nhưng xui cho Ngọc Tâm là Cô dẫm phải hòn đá tròn, tuy không
to nhưng đủ để làm cô ngã người về phía sau, cái xui của Ngọc Tâm không phải là ngã về phía sau không, mà xui là phía sau Tâm là hai chậu xương rồng "Tình Yêu" được Điệp Vũ và Thiên Hân đặt ở đó vào sáng nay.
Nghe Vũ Thiên Băng, Dương Thiên Hân biết được, xương rồng tuy không đẹp, nhưng sức sống mãnh liệt, ở sa mạc, dù ở đâu nhưng nó cũng sẽ tìm được nguồn nước, vì nguồn nước là sự sống của nó, vì thế cô đã lấy nó làm biểu tượng tình yêu của mình và Điệp Vũ.
Ai chà vụ việc có vẻ căng đây, Điệp Vũ và Thiên Hân cùng Thiên Phong và Thiên Băng đều nghe tiếng "A" của Ngọc Tâm, nhưng có điều họ ở quá xa chỗ Ngọc Tâm, nên việc cứu cô có tỉ lệ chỉ 0,0000000000001%, đành dâng Tâm cho số phận vậy.
“Aaa... Ủa sao mình chưa chạm đất nhỉ?"
Ngọc Tâm đang thắc mắc rằng đúng ra là cô đã sắp được "Mồ yên mả đẹp" nhưng sao cô còn chưa chạm đất huống chi là..... à không có hơi đau đấy, tay Tâm chống lại đằng sau, tay chạm vào chậu xương rồng trước nên có lẽ có một ít si-ro dâu chảy ra. Trong làn gió gửi đến cho cô một mùi hương, cô thầm nghĩ
“Mùi hương này sao quen quá”
“Cô không sao chứ Ngọc Tâm?”
Tiếng ai đó hỏi làm Ngọc Tâm định hình xong liền bối rối.
“À nô tì, nô tì không sao, cám ơn nhị hoàng tử.”
“Lần sau đi đứng nhớ cẩn thận vô một chút.”
Nói rồi Dương Thiên Minh rời đi, khi đi ngang qua Dương Thiên Phong, hắn liếc Thiên Phong một cái rồi đi thẳng. Ngoài kia, 4 cặp mắt, 8 con ngươi đang nhìn chằm chằm về phía Ngọc Tâm như không thể tin vào mắt mình, như một điều kì diệu đã đến với Cô. Còn riêng Thiên Băng thì cô mỉm cười với nụ cười đầy ma mị. Hắn - Động Tâm.
“Tâm muội, muội không sao chứ?” – Dương Thiên Hân lo lắng hỏi han chạy chỗ Ngọc Tâm.
“Tay muội ấy chảy máu rồi.” - Vũ Thiên Băng tinh mắt nhìn qua là biết ngay. Rồi cả bốn người đưa Ngọc Tâm vào trong nhà Thiên Hân thì đi lấy thuốc, còn Thiên Băng thì băng bó cho Ngọc Tâm.