Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 45 - Ghen (II)


trước sau

“Nàng định đi đâu? Trốn ta ư? Chẳng phải nàng nói ta không được làm gì nàng cho đến có nàng có tình cảm với ta sao? Chẳng phải lúc nãy nàng đã thừa nhận yêu ta sao? Vậy chẳng phải nàng đã có tình cảm với ta? Vậy chẳng phải ta hôn nàng là điều đúng? Chính nàng lúc nãy cũng rất tận hưởng, không hề có ý phản kháng?”

Đúng, cách lập luận rất chặt chẽ, logic, lần này thì Vũ Thiên Băng cô hết đường chối cãi, ái cha hoàng thượng Dương Thiên Phong nhà ta cũng thông minh phếch biết đưa Vũ Thiên Băng hoàng hậu nhà ta vô bẫy luôn. Hay.

“Ta....”

“Tại sao nàng lại có thể cứng đầu vậy chứ? Rõ là nàng yêu ta sao không dám thừa nhận?”

Hắn thì thầm bên vành tai của cô khiến cô hơi rùng mình.

“Ta.....”

Cô Vũ Thiên Băng lúc này chỉ biết ấp úng nói không quá được 2 chữ.

“Băng nhi nàng có biết rằng từ khi có nàng cuộc đời ta đã thay đổi như thế nào không? những ngày tháng vô vị đã qua và thay vào đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất trên đời này của ta. Nàng chính là ánh sáng, là mạng sống của ta nàng biết không? Ta sẽ chết nếu không có nàng. Ta yêu nàng.”

Vẫn giọng nói nhỏ nhẹ, lời thì thầm chỉ đủ mình Vũ Thiên Băng cô nghe. Lúc này Cô mới nhẹ mỉm cười, nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, quay đầu lại đối diện với hắn. Cô nhìn hắn rất lâu, rất lâu. Mặt cô lại lần nữa tiến sát mặt hắn. Hắn bỗng cười nhẹ, cô cũng vậy.

*Cóc*

“Ui da sao nàng cóc đầu ta?”

Đột nhiên Cô đưa tay lên cóc vào đầu hắn một cái rõ đau rồi mỉm cười

“Ngốc.”

“Ngốc?”

Hắn ngây người nhìn cô. Cô bỗng chỉ vào hắn và nói



“Này anh dỏng lỗ tai ra mà nghe cho kĩ đây. Vũ Thiên Băng tôi rất ghét Dương Thiên Phong anh.”

Nói đến đây ánh mắt cô bỗng trùng xuống, dịu dàng hơn.

“Nhưng đó chỉ là lúc trước, còn bây giờ.....Ta....ta...”

Nói đến đây cô bỗng ngập ngừng. Riêng hắn vẫn ngồi chờ đợi cô.

“Sao mà khó nói quá ta” - Lấy hết dũng khí cô liền nói một tràng dài.

“Ta yêu chàng, thực sự rất yêu chàng đó tướng công à, vì thế ta chỉ muốn chàng là của một mình ta, ta không muốn chia sẻ chàng cho ai hết. Lúc nãy ta thật sự là rất ghen khi chàng đi tìm người phụ nữ khác. Chàng có biết là tim ta đau, rất đau khi chàng quan tâm người phụ nữ khác không? Đồ đáng ghét.”

Vũ Thiên Băng vừa khóc, tay thì không ngừng đánh vào lồng ngực của Dương Thiên Phong. Hắn thấy thế liền kéo cô vào lòng cảm thấy rất vui. Vui vì cuối cùng cô cũng thừa nhận yêu hắn, vui vì cô ghen khi hắn tìm người phụ nữ khác.

“Thôi được rồi, ta xin lỗi, là lỗi
của ta, xin lỗi nàng, nàng đừng khóc nữa như vậy sẽ rất xấu, ta hứa từ nay trở đi sẽ không tìm đến một phi tần nào trong hậu cung hết, trong tim ta chỉ có nàng thôi.”

Dương Thiên Phong nói lời ngon ngọt an ủi Cô.

“Có thật không?” - Cô lau nước mắt ngước lên hỏi.

“Thật mà, chuyện lúc nãy ta chỉ muốn thử nàng thôi ai dè,...”

“Thử lòng? Chàng dám gạt ta sao?” - Cô nói rồi lấy gối đánh hắn, dí hắn chạy khắp phòng.

“Á ta xin lỗi ta chừa từ nay sẽ không dám nữa. Chỉ một lần này thôi” - Hắn vừa chạy vừa xin tha.

Hai người đang rượt nhau thì...

“Á...” - Cô bỗng té xuống, hắn lo lắng chạy lại đỡ



“Băng nhi nàng không sao chứ?”

“A Ha ha bắt được chàng rồi, còn chạy nữa không?”

Thì ra là cô vờ ngã để bắt hắn lại. Hắn uất ức - "Nàng.. Dám gạt ta sao?" - Hắn nhìn cô rồi bế cô lên giường trở lại

“A Tha cho ta, lần sau ta sẽ....ưm....”

Không để cô kịp nói hết câu. Hắn liền khóa môi cô lại. Bỏ Vũ Thiên Băng ra hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô

“Thôi nào chúng ta cùng ngủ thôi.” - Dương Thiên Phong mỉm cười nói rồi hắn nằm xuống ôm Vũ Thiên Băng cô vào lòng.

“Hoàng Hậu của Ta, ta cảm thấy mình rất hạnh phúc.”

“Ta cũng vậy” - Ngước lên nhìn hắn cô nói rồi ôm chặt hắn. Chừng 1p cô liền mở mắt ra

“À mà nè, Sáng nay chàng có nhìn thấy ánh mắt tiểu Minh nhìn Ngọc Tâm không?”

“Có, ánh mắt đó như Điệp Vũ nhìn Thiên Hân vậy.”

“Đúng đúng, có vẻ như cậu ấy đã xác định được tình cảm của mình, nhưng không dám ngỏ lời thôi. Nè, hay ta và chàng giúp họ đi?” - Vũ Thiên Băng đưa ra lời đề nghị

“Giúp? Bằng cách nào?” - Dương Thiên Phong vuốt vuốt tay Vũ Thiên Băng hỏi

“Sáng mai rồi biết. Giờ thì ngủ thôi.”

Vũ Thiên Băng nói xong nâng nhẹ đầu hôn nhẹ vào môi hắn một cái, mỉm cười thỏa mãn rồi ôm hắn ngủ.

Có lẽ, từ đây căn phòng sẽ trở nên ấm áp hơn, ngay cả trong mùa đông.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện