*Lân Cung*
“Hoàng tử Dương Thần Quốc Dương Thiên Minh, người đang làm gì?”
Vũ Thiên Băng đi từ ngoài vào, thấy Dương Thiên Minh đang loay hoay làm gì đó nên hỏi han.
“Hoàng hậu đại giá đến đây có việc gì?” - Dương Thiên Minh thấy Vũ Thiên Băng thì lạnh nhạt.
“Uầy có cần phải thế không? Ta chỉ là quan tâm hoàng tử nên tới thăm thế thôi.”
Vũ Thiên Băng vừa đi vừa nói, tiện đi qua cái bàn huơ tay chôm luôn một trái táo.
“Nếu không có gì thì mong hoàng hậu nương nương về cho, tôi đây còn phải nghỉ ngơi.”
Dương Thiên Minh nói xong đi vào trong luôn. Bên ngoài Vũ Thiên Băng nói to
“Tam thái tử của nước Tô, hôm qua có qua nước ta tham quan, và bàn về tình hình quân sự gì đó, cái này thì ta cũng không biết rõ lắm. Nhưng nghe nói, hoàng thượng sẽ phong công chúa cho Ngọc Tâm và gả Ngọc Tâm qua bên đó. Xong rồi chuyện chỉ có vậy thôi. Ta đi đây. À mà quên, tháng sau là lễ thành hôn của họ. Rảnh thì đến dự ha, dù gì cũng phải giữ giao tình hai nước chứ nhỉ?”
Cắn một miếng táo, mỉm cười đầy ẩn ý rồi cô rời đi
Dương Thiên Minh chau mày – “Nước Tô? Thành thân?”
*Tích cung*
“Sao rồi, thái độ của đệ ấy như thế nào?”
Dương Thiên Phong thấy Vũ Thiên Băng từ cửa đi vào thì hỏi ngay tiện thể rót cho cô 1 tách trà.
“Bình thường.”
Vũ Thiên Băng ngồi xuống tiếp trà từ Dương Thiên Phong uống một ngụm.
“Vậy nàng tính làm gì tiếp theo?”
“Chỉ chờ vào duyên số của họ.” - Vũ Thiên Băng bình tĩnh đáp.
“Vậy sao nàng nói Thiên Minh yêu Ngọc Tâm, giờ lại nói chờ vào duyên số? Là sao?”
Dương Thiên Phong vô cùng thắc mắc trước câu trả lời và sự thản nhiên của Vũ Thiên Băng.
“Thì ta chỉ đoán thôi, đọc nhiều tiểu thuyết cũng có nhiều trường hợp yêu nhau từ lúc nhỏ mà? Không lẽ hai người này xui đến mức không nằm trong trường hợp đó?” - Vũ Thiên Băng lại thản nhiên trả lời.
“Tiểu thuyết là gì?” - Dương Thiên Phong nghe được danh từ lạ liền thắc mắc.
“À thì nó là bla..... bla......”
Vũ Thiên Băng mất nửa ngày để giải thích cho Dương Thiên Phong hiểu về cái gì đó được gọi là tiểu thuyết. Thật nhức đầu mà.
Thừa An Cung
“Châu Châu, ngươi thấy ta hôm nay như thế nào?” - An Mỹ Ái soi mình trong gương, nhìn bản thân với dáng vẻ hài lòng.
“Ái Phi nương nương hôm nay người rất đẹp, bình thường người đã đẹp rồi hôm nay người lại đẹp hơn nữa, Chắc chắn khi thấy người, hoàng thượng sẽ siêu lòng ngay thôi.” - Mỹ Châu hết lời xu nịnh An Mỹ Ái.
“Haha, vậy ngươi nói xem ta và ả Vũ Thiên Băng ai xinh đẹp hơn?”
“Ái Phi nương nương nhất định là người xinh đẹp hơn cô ta rồi.”
Lời xu nịnh của Mỹ Châu khiến An Mỹ Ái càng tự tin hơn vào bản thân
“Được, hôm nay ta muốn xác định một lần nữa giữa ta và ả hoàng thượng chọn ai? Mau, tới Kỳ Thiên cung.” An Mỹ Ái ra lệnh. – “Dạ”
Tích Cung
*Phù* “Vậy giờ chàng đã hiểu tiểu thuyết là gì chưa?”
“Rồi, ta hiểu rồi, nàng đừng giải thích gì thêm.”
Dương Thiên Phong choáng váng mặt mày với những lời giảng của Vũ Thiên Băng. Ngồi một chút Cô đề nghị
“Ê nè, chúng ta đã lâu không ra ngoài cung chơi, hay hôm nay chúng ta vi hành nha, ưm chỉ hai chúng ta thôi ha.” - Vũ Thiên Băng quay qua chu môi nũng nịu, tay không quên nắm chặt lấy tay Dương Thiên Phong
“Chuyện này....” - Thấy hắn do dự cô hỏi
“Sao không được ư?”
“Được, nhưng mà ta còn rất nhiều chuyện trong cung chưa giải quyết xong, nàng đợi khi nào ta giải quyết xong thì sẽ đi cùng nàng có được không?”
Hắn đưa ra kế sách. Nghe vậy, cô liền bỏ tay hắn ra đứng lên hướng phía cổng to mà tiến
“Trời tưởng gì, chàng không đi được ư? Vậy một mình ta đi cũng được. Không phiền chàng nữa vậy nha.” - Chưa kịp rời khỏi Cô đã bị hắn giữ lại
“Khoan, nàng thân nữ nhi đi ra ngoài rất nguy hiểm, ta không yên tâm hay là ta nói Điệp Vũ đi cùng nàng, như vậy ta yên tâm hơn?”
“Không được, ta chỉ thích đi một mình thôi, thôi được, ta sẽ đi trong vòng 1 ngày thôi là sẽ về.”
Nhìn hắn cô nói, hắn lắc đầu – “Quá dài.”
“Sao? 1 ngày là dài ư? Vậy thì 10 căn giờ?”
Đưa hai bàn tay 10 ngón của mình lên cô cười. Hắn liền nắm lấy một tay của cô.
“5 căn giờ, không hơn không kém nàng chọn đi một là ở đây, hai là đi trong 5 căn giờ sau phải trở về?”
“Được thôi 5 căn thì năm căn, hứ thấy ghét.”
Nói rồi cô bỏ đi không quên quay lại nhăn mũi lè lưỡi trêu hắn.
Lần này Vũ Thiên Băng ra ngoài với thân phận đường đường chính chính là một nữ nhân dịu dàng, nết na. Cô đội trên đầu một cái nón được bao phủ bởi một lớp vải ren mỏng đủ để che bớt thân phận của cô. Vũ Thiên Băng được ra ngoài thì vui lắm nha, được ăn đủ thứ món ăn bình dân, chơi những trò chơi dân gian, và cùng nô đùa với bọn trẻ đường phố nữa. Thích thật. Công nhận kinh thành đúng đẹp dã man luôn, đã thế còn rất náo nhiệt nữa chứ. Cô đi đến đâu là mọi người vui đến đấy, Cô giúp đỡ rất nhiều người nha.
Ừm để xem: Cô giúp một bé gái tìm mẹ, trừng trị một tên vũ phu với vợ, giúp một người nghèo có bữa cơm no...vv... và còn giúp nhiều người khác nữa. Đang lúc giúp đỡ một người bán đồ thì Cô nghe phía trước cách đó không xa có tiếng cãi nhau nên lại xem.
“Tên kia ngươi đứng lại cho ta ngươi có mắt không hả? ngươi đi đứng kiểu gì vậy hả? ngươi làm đổ hàng của ta, giờ lấy gì ta bán đây, ngươi phải bồi thường cho ta”
Một người bán hàng lớn tiếng với một nam nhân mặc bạch y, dáng người có vẻ thanh tú.
“Ngươi muốn ta bồi thường cho ngươi? Ta chỉ sợ ngươi nhận không nổi thôi”
Nam nhân bạch
y kia xoay người, nở một nụ cười ma mị.
“Đúng ta muốn ngươi bồi thường cho ta, mau lên nhiêu đây là....bla...bla..” - Người bán hàng lên tiếng tính toán.
“Uầy, sao nam nhân kia trông quen quá. Á hắn ta không phải là....... thôi chết rồi. CẨN THẬN.”
Chưa kịp nghĩ hết Vũ Thiên Băng hét lớn khiến mọi người vội tản ra
Vũ Thiên Băng lao như tên bắn về phía người bán hàng kia. Trong khi đó tên "Bạch y nhân" sau khi nở nụ cười tươi hắn quay một góc 37 độ, rút nhanh thanh kiếm, hắn tung kiếm lên cao, xoay kiếm 3600 vòng/phút, dùng nội công hướng kiếm về phía tên bán hàng. Vũ Thiên Băng ôm ngang eo tên bán hàng, đấy tên bán hàng ra khỏi vòng vây, tay rút "Tích kiếm" quay đều theo hướng kiếm của "Bạch y nhân" kia rồi hất kiếm đến phía hắn đang đứng.
Bị phản công bất ngờ, nên hắn không kịp trở tay, thanh kiếm lao ngang qua khuôn mặt thanh tú ấy và để lại một vết xước nhỏ cùng một vài sợi tóc còn vương vãi. Ngay lập tức cô quay kiếm và đưa "Tích kiếm" trở về vị trí cũ, rồi quay lưng lại.
*Bộp bộp*
“Khá khen cho ngươi, đỡ được hồng kiếm của ta. Chắc cũng không phải hạng vừa. Xin hỏi cao danh quý tánh?"
Tên "Bạch y nhân" kia không tức giận mà còn khen ngợi cô gái vừa đánh thắng mình. Vũ Thiên Băng không để ý đến lời hắn nói cho lắm, quay qua hỏi tên bán hàng còn đang ngơ ngác kia.
“Hắn gây ra bao nhiêu tổn thất cho ông tôi xin thay mặt hắn trả. Và thay hắn xin lỗi ông.”
Cô nói rồi dúi vào tay tên bán hàng một bọc tiền khá lớn rồi bỏ đi.
"Bạch y nhân" thấy Vũ Thiên Băng lơ mình thì đuổi theo, hai bên đường người người chứng kiến đều né ra hai bên cho hai người họ đi vì không muốn bị liên lụy. Thấy hắn đuổi theo mình, Vũ Thiên Băng nở nụ cười nửa môi nói “Muốn đuổi theo tôi sao? được thôi” rồi vận công lao nhanh như tên bắn, tên nam nhân thấy vậy cũng tăng tốc đuổi theo ra ngoài thành. Hắn đuổi theo Băng đến một khu rừng vắng thì không thấy bóng cô, hắn lục tìm khắp nơi, rồi tự nhiên từ đâu Vũ Thiên Băng xuất hiện sau lưng hắn. Cô đập vai hắn
“Sao tìm tôi có việc chi? Nếu muốn cám ơn tôi vì đã trả tiền cho ngươi thì không cần làm vậy đâu.”
Tên nam nhân nghe tiếng nói thì giật thót mình quay người lại. Lúc này Thiên Băng quay người đi mở bón ra nhìn hắn cười tươi
“Là cô........?” - Bạch y nhân vô cùng ngạc nhiên nhìn cô
“Nè lâu quá không gặp quên tôi rồi sao? "Tổ Sư Sát Thủ" Đông Phương Hàn.”
Vũ Thiên Băng mặt đối mặt với người trước mặt mình, miệng vang lên tên của hắn và cả bí danh, làm hắn không khỏi bàng hoàng hơn.
“Minh chủ võ lâm, nương tử Lãnh Phong Vô Tình, Nữ Hoàng Tích Băng.”
Đông Hàn nhíu mày tuy vẫn còn bàng hoàng nhưng vẫn đáp trả lại Vũ Thiên Băng ngay.
“Tôi tưởng huynh quên tôi rồi chứ, nè dạo này rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao mà phá phách nhà người ta, đã không bồi thường mà còn đòi giết người nữa?”
Vũ Thiên Băng nhướn mày nghiêng đầu nhìn Đông Phương Hàn.
“Ta không rảnh, chỉ là tên Thần Y Độc chết tiệt đó sai ta đi kiếm cái thứ lá cây gì mà thạch thảo. Ta không biết kiếm ở đâu, nên đành đến đây mua cho nhanh, đang đi thì lỡ va phải tên bán hàng đó, nhưng là do hắn huơ tay làm đổ đồ chứ không phải là ta, đã thế còn quay sang chửi mắng ta, ta chỉ muốn cho hắn một bài học thôi, ai dè cô cứu hắn. Hứ, nếu không có cô hắn chết chắc.”
Đông Hàn kể lể kiểu như mình vô tội.
“Huynh hay quá ha, làm sai còn đổ cho người khác, nếu huynh không đụng phải ông ta thì đâu có chuyện gì sảy ra. Ủa mà huynh nói Thần Y Độc sai huynh? Là sao?” - Vũ Thiên Băng thắc mắc.
“Là ta đang ở chung với hắn, nên hắn sai là ta phải làm.” - Đông Hàn giải thích.
“Ở chung sao?” - Lại là một sự ngạc nhiên khác
“Ờ thì chỉ là ta đi đây đi đó chán rồi, nên muốn yên tĩnh một thời gian, vì vậy mới nhờ y quán của tên đó làm nơi trú thân.”
“À ra vậy. Ê nè, huynh rảnh không? về nhà tôi chơi, lâu rồi huynh và tướng công ta cùng hộ pháp không gặp rồi, nay có dịp hàn huyên chơi.” - Vũ Thiên Băng cao hứng rủ rê Đông Phương Hàn
“Vậy cũng được sao?”
“Sao lại không, à mà nè, chúng ta về chân núi Thượng U - y quán Y Thần gọi cả ca ca Y Độc nữa, cả nhà chúng ta càng đông càng vui.”
Nói xong, Vũ Thiên Băng cùng Đông Phương Hàn trở về y quán Y Thần gọi Thần Y Độc.