Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 47 - Hội Ngộ - Đau Thương


trước sau

*Cung Kì Thiên*

Dương Thiên Phong đang loay hoay điên đầu với đống tấu sớ thì...

“Ái phi nương nương người không được làm thế. Hoàng thượng có căn dặn không được để bất kì ai vào đây khi người đang làm việc. Nô tài sẽ bị phạt nếu người cứ xông vô như thế này. Ái.....”

Thái giám Quốc Đạt can ngăn không cho An Mỹ Ái vào trong, nhưng ai cũng biết An Mỹ Ái là người như thế nào mà. Cái mà cô ta muốn là phải có, muốn làm là phải làm cho bằng được. Vả lại dù gì cô ta cũng là con gái thừa tướng. Ngay cả hoàng thượng Dương Thiên Phong còn phải nể thừa tướng vài phần thì ai dám đụng vào cô ta ngoài trừ Vũ Thiên Băng kia chứ?

“Ngươi có thôi đi không, nếu hoàng thượng trách tội thì ta chịu cho ngươi được chưa?”

An Mỹ Ái nói xong tiến thẳng vào trong thư phòng, nơi mà Dương Thiên Phong đang ở đó.

“Mỹ Ái tham kiến hoàng thượng....”

“Sao? Nàng tìm ta có việc gì?” - Dương Thiên Phong lạnh giọng mắt vẫn dán chặt quyển tấu chương không rời.

“Không có gì, chỉ là thần thiếp quá nhớ người nên muốn đến thăm người thôi.”

An Mỹ Ái nói xong thì ngay lúc đó, một cung nữ bưng khay đựng gì đó vào, tiếp nhận đồ vật từ tay cung nữ, rồi đuổi cung nữ đó ra, An Mỹ Ái nói.

“Đây chính là tổ yến hầm mà chính tay thần thiếp làm dâng lên hoàng thượng tẩm bổ, vì dạo này thiếp thấy hoàng thượng có vẻ ốm đi.”



Mặc An Mỹ Ái nói gì Dương Thiên Phong hắn cũng không thèm quan tâm.

An Mỹ Ái múc ra một chén định bụng sẽ đút cho hắn ăn....

Nhắc mới nhớ, giờ cũng đã quá trưa rồi, sao Vũ Thiên Băng còn chưa về nữa. Không biết nàng đã ăn uống gì chưa hay mải chơi còn chưa ăn? Hay không biết nàng có xảy ra chuyện gì không? Nghĩ đến đây, Dương Thiên Phong vụt bật dậy. Vì lực bật quá mạnh và bất ngờ nên chén tổ yến trong tay An Mỹ Ái rơi xuống đổ hết vào người, cô ta la lên, nghe tiếng la của cô ta, Dương Thiên Phong vội vàng cởi bỏ lớp áo ngoài đang dính đầy tổ yến nóng hổi ra, và hắn cũng lột áo của mình đưa cho An Mỹ Ái...

Vũ Thiên Băng đưa Đông Phương Hàn cùng Thần Y Độc về cung, Cô cũng tiết lộ cho họ biết rằng Vô Tình kia chính là hoàng thượng của Dương Thần Quốc, Dương Thiên Phong. Công chúa Vô Độc cũng chính là công chúa Dương Thần Quốc Dương Thiên Hân. Hộ Pháp ác ma chính là bạn thanh mai trúc mã, sống chết có nhau của vị vua Dương triều - Điệp Vũ.

Đông Phương Hàn và Thần Y Độc không khỏi ngạc nhiên về thân thế của những người được coi là đã làm huy chấn giang hồ kia. Vũ Thiên Băng đưa họ về cung, vừa đi vừa làm "Hướng dẫn viên du lịch" cho họ. Đông Hàn cùng Y Độc cứ mắt chữ A miệng chữ O tai thì chăm chú nghe Thiên Băng "Thuyết trình" về hoàng cung.

Cô đưa họ đến vườn thảo anh, nhưng không có Dương Thiên Phong ở đó.

“Ái chà
chà, chắc còn đang mải việc, quên luôn cả thời gian đây mà, mà vậy cũng tốt như vậy chàng ta sẽ không biết là mình về trễ.”

Nghĩ tới đây Cô cười như điên dại, Đông Hàn thấy vậy liền đập vai cô, theo phản xạ có điều kiện, cô vòng tay ra sau và cho Đông Hàn một chưởng, cũng may Đông Hàn là một người có võ công khá giỏi nếu không đã về âm ti chầu diêm vương rồi.

“Này sao cô mạnh tay vậy?” - Đông Hàn xoa xoa vai ủy khuất nói

“Á, tôi xin lỗi, huynh không sao chứ, tôi xin lỗi.” - Vừa nói Vũ Thiên Băng vừa xoa xoa chỗ đau cho Đông Hàn.



“Nè công nhận hoàng cung lớn thật nha, đi mỏi cả chân.” - Đông Hàn phàn nàn.

“Tích Băng muội, bao giờ chúng ta mới gặp Vô Tình đây?” - Y Độc nãy giờ im lặng cũng lên tiếng.

“Sắp tới rồi, huynh đi lẹ xíu đi nha.”

Vũ Thiên Băng vừa nói vừa quay đầu lại cười đùa, chân bước cũng nhanh hơn.

Haizz… cuối cùng cũng đã tới, Vũ Thiên Băng mặt tươi như hoa, hớn hở đẩy cửa đi vào.

“Vô Tình chàng xem ta mang ai tới cho chàng nè. Vô.....t..i....”

Ôi chao, tiếng gọi ngọt ngào bị cắt đứt khi trước mắt Vũ Thiên Băng là hình ảnh, là cảnh tượng An Mỹ Ái đang ôm Dương Thiên Phong trong trạng thái mất một lớp áo, còn hắn thì cũng đang dở dở ương ương với chiếc áo của mình là nửa trong nửa ngoài, tay thì đang một đặt trên đôi bờ vai trắng hồng, và một đặt trên eo của An Mỹ Ái.

Quá bất ngờ với cảnh tưởng trước mặt, Vũ Thiên Băng mắt cô không thể chớp, chân không thể đi, người cô hoàn toàn bất động trước hình ảnh mà mắt cô thu được ngay lúc này. Không hiểu vì sao giờ đây chân tay bũn rũn không nhúc nhích gì được, tiến không được mà lui cũng không xong. Mắt Cô cay quá, không biết là do bụi hay do cơn gió chết tiệt kia nữa, những giọt nước mắt bắt đầu rơi. Cô chạy thật nhanh, thật nhanh như đang muốn phủ nhận cái thực tại đau đớn này.

“Vô Tình đệ, ta...”

Đông Phương Hàn cùng Thần Y Độc bước vào trong, theo sau Vũ Thiên Băng khoảng độ 20s, nhưng cũng không kịp nói hết câu đã ngây người ra. Dương Thiên Phong vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người này và cả Vũ Thiên Băng nữa. Hắn cho người đưa An Mỹ Ái về cung, rồi đưa Y Độc cùng Đông Hàn đi nghỉ ngơi, còn mình thì chạy theo Vũ Thiên Băng.

“Xin đừng nghĩ yêu thương nhau Là mang đến những đớn đau. Hãy cứ khóc vì giờ không thể nào Cho nhau được nữa Niềm tin đã phôi phai mau. Em xin anh. Một lần nữa em xin anh…....”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện