Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 49 - Đông Nghi Cung


trước sau

Dương Thiên Phong bị Điệp Vũ kéo đi lúc này đã đến Đông Nghi cung.

Vừa thấy Dương Thiên Phong, cả thẩy mọi người đều ngạc nhiên trước "vẻ đẹp tuấn tú" của hắn ngay bây giờ.

“Mọi người đều ở đây?”

Dương Thiên Phong nhìn mọi người hỏi giọng vẫn không mất đi vẻ oai nghiêm.

“Vô Tình.... à không Phong đệ, chuyện này hẳn có uẩn khuất, nói ra xem, như vậy mọi mới người có thể giúp đệ.”

Y Độc đề nghị, giờ đây Dương Thiên Phong hắn bất lực với vị nương tử ngang bướng của mình, nên đành nhờ mọi người. Dương Thiên Phong mang tất cả chuyện từ lúc An Mỹ Ái vô phòng cho tới khi Vũ Thiên Băng nhìn thấy cảnh đó cho mọi người nghe. Mọi người đều nhìn nhau và đồng cảm với hắn.

“Vậy nguyên nhân đều bắt nguồn từ An Mỹ Ái? Hứ muội phải đi tìm nha đầu đó tính sổ.”

Dương Thiên Hân hùng hổ đứng lên may là Điệp Vũ ngăn chặn kịp thời.

“Thiên Hân nàng đừng kích động, việc đó ta giải quyết sau, chuyện trước mắt là giúp hoàng thượng làm hòa lại với hoàng hậu.”

Điệp Vũ vừa dứt lời thì bỗng "Đoàng" một tiếng, mọi người đều hướng mắt về nơi phát ra tiếng nổ đó.

“Là Tích Cung.”

Điệp Vũ vừa dứt tiếng thì Dương Thiên Phong lao như bay về hướng Tích cung.

“Hoàng thượng, xin người dừng chân.”

Ngọc Tâm nãy giờ yên lặng lên tiếng. Như không nghe Ngọc Tâm nói, Dương Thiên Phong hắn cứ lao đi, làm Ngọc Tâm phải nhờ Đông Phương Hàn và Thần Y Độc ngăn lại.

“Bỏ ta ra, ta phải đi tìm nàng.” - Dương Thiên Phong dãy giụa.

“Xin hoàng thượng bình tĩnh, đó chỉ là cách mà hoàng hậu gọi nô tì thôi. Hoàng thượng yên tâm, Hoàng hậu đã ra khỏi phòng và nghĩ thông suốt.”

Ngọc Tâm nói làm mọi người như không tin vào mắt mình. Sao Ngọc Tâm lại hiểu rõ đến thế, không hổ là tỷ muội với nhau.

Đây là cách đặc biệt mà Vũ Thiên Băng chỉ cho Ngọc Tâm gọi những lúc cô ở xa Vũ Thiên Băng, mà chỉ hai người biết. Xong Ngọc Tâm rời đi, ánh mắt nhìn Hoàng Thượng - "Người yên tâm" còn những người còn lại ngồi chờ kết quả.

Tích Cung.

“Băng tỷ, cuối cùng tỷ cũng đã chịu ra ngoài, tỷ có biết rằng mấy ngày nay muội cùng Hân tỷ và mọi người đều lo cho tỷ lắm không?”

Ngọc Tâm từ ngoài chạy vào, thấy Vũ Thiên Băng đang ngồi viết cái gì đó, thì chạy lại hỏi han, vừa nói mà nước mắt cứ ứa ra. Vũ Thiên Băng nhìn lên thấy Ngọc Tâm đang khóc.....

“Này sao muội lại khóc, muội khóc trông xấu lắm đấy biết không hả, thôi nín không khóc nữa, nếu cứ khóc ta đuổi muội ra ngoài đấy.”

Vũ Thiên Băng dỗ dành ôm Ngọc Tâm vào lòng. Ngọc Tâm sợ Vũ Thiên Băng lại tự nhốt mình nên nín ngay.

“Tỷ này mấy ngày nay tỷ không ăn gì rồi, giờ tỷ muốn ăn gì cứ nói, muội sẽ đi chuẩn bị.”

“Ta không đói.”

“Tỷ không ăn là không được, tỷ phải ăn chút gì chứ.”

“Haizz.. thật ra ta no rồi.”

“No sao?” - Ngọc Tâm khó hiểu nhìn Vũ Thiên Băng

“Chứ muội nghĩ tỷ của muội là người như thế nào chứ, vì chuyện không đáng mà tự hành hạ bản thân sao?”



“Mấy ngày nay tỷ là đang có chút chuyện nghĩ không thông, nên mới nhốt mình, giờ thì nghĩ thông rồi. Còn nữa, mấy lúc muội mang bánh đến cho ta ăn, nhưng ta lười ăn mới giấu đi, giờ lại thấy có ích.” - Vũ Thiên Băng gãi đầu giải thích. Ngọc Tâm hiểu chuyện cũng bớt lo lắng phần nào.

“Nè muội giúp ta chuẩn bị nước nha, ta muốn tắm.”

“Dạ.”

Ngọc Tâm dạ một tiếng rồi đi làm ngay. Nước đã chuẩn bị sẵn sàng, Vũ Thiên Băng tắm, theo thói quen từ khi đến đây là Ngọc Tâm sẽ chà lưng và massage cho cô.

“Tỷ tỷ này, lát nữa tỷ cùng muội đến Đông Nghi cung nha?”

“Đến đó làm gì?”

“Hoàng thượng và Hân tỷ cùng mọi người đang chờ tỷ ở đó.” - Ngọc Tâm giải thích

“Ta không đi.” Vũ Thiên Băng nét mặt bình tĩnh, ngữ điệu cứng rắn.

“Tỷ à thật ra chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, chính Ái phi đã dụ dỗ hoàng thượng, người chưa làm gì cô ta hết.” - Ngọc Tâm nói đỡ cho Dương Thiên Phong nhưng chưa nói hết ý đã bị Vũ Thiên Băng chặn lại

“Nếu muội còn nhắc đến chuyện này thì muội ra ngoài đi, không cần theo ta nữa.” - Vũ Thiên Băng nói xong, lấy hơi hụp xuống đáy bồn tắm thật lâu.

“Tỷ à muội xin lỗi, xin lỗi sau này muội sẽ không nhắc lại nữa.”

Ngọc Tâm cuống quýt xin lỗi vì sợ Vũ Thiên Băng giận. Ngọc Tâm giờ chỉ còn mỗi Vũ Thiên Băng là người thân, giờ Vũ Thiên Băng từ Ngọc Tâm thì cô biết đi về đâu?

Đông Nghi Cung.

“Sao Ngọc Tâm đi lâu vậy mà chưa thấy về? không biết có chuyện gì sảy ra không nữa?”

Dương Thiên Phong lo lắng đi qua đi lại, vẻ lãnh đạm, bình tĩnh, lãnh khốc thường ngày biến đi đâu mất tiêu, giờ chỉ còn thấy một người mang đầy vẻ ưu tư lo lắng.

“Hoàng huynh, huynh cứ đi đi lại lại như vậy muội chóng mặt quá đấy. Nè hay là huynh về Kỳ Thiên cung tắm rửa, ăn uống gì đi. Không lẽ huynh muốn mang hình dạng bây giờ ra gặp tỷ sao?”

Dương Thiên Hân hiểu chuyện nói.

“Đúng rồi đó Thiên Phong, đệ về nghỉ ngơi chút đi, nếu Tích Băng đến, ta sẽ giữ chân muội ấy cho.”

Y Độc lên tiếng. Nói tới nói lui rốt cục Dương Thiên Phong cũng chịu đi "Tuốt lại vẻ đẹp trai của mình".

“Thật là tội huynh ấy, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ muội thấy huynh ấy quan tâm đến người nào mà mất ăn, mất ngủ, suy nhược đến như vậy.” Dương Thiên Hân lên tiếng xót ca ca

“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên, ta gặp đệ ấy trong trạng thái như thế này.” - Đông Phương Hàn nói, xong cả đám gật đầu.

“Ấy, nhắc mới nhớ. Nè Hàn huynh, sao giọng nói của huynh bây giờ khác trước thế, trông có vẻ nam nhân hơn nhiều.” - Dương Thiên Hân nói ra ý nghĩ của mình làm mọi người cũng không khỏi ngạc nhiên về phát hiện này.

“Đúng đó Hàn Hàn, ngươi bị sao vậy?”

Thần Y Độc nói, vì tuổi của hai người ngang nhau, cả hai đều xưng hô Ta-Ngươi, chứ không huynh đệ như Thiên Phong và Điệp Vũ.

“Nè Vô Độc sao muội chú ý đến ta thế nhỉ, Vô Tình kia còn thay đổi được huống chi là ta.”

“Hoàng huynh thay đổi vì chữ "Tình", không lẽ huynh cũng......” - Dương Thiên
Hân nói rồi liếc liếc Đông Hàn.

“Đừng suy nghĩ bậy bạ, chẳng qua là có một biến cố nên ta phải trở về làm con người thật của mình thôi.”

“Biến cố sao?” - Cả ba người còn lại đồng thanh. Đông Hàn suy nghĩ một lát rồi nói.



“Thật ra chuyện này ta không muốn cho ai biết hết, nhưng sau này mọi người cũng sẽ biết, vả lại cũng đang chán thôi thì ta kể mọi người nghe vậy.

"Ta là con trai của tướng quân Hiên Đại, là đại tướng trong triều. Tên thật của ta là Hiên Vỹ. Từ nhỏ ta đã thích một cuộc sống tự do, không thích gò bó. Nhưng phụ thân ta, khi ta chỉ mới 14 tuổi đã thay ta đính hôn cùng con gái của tướng quân Dịch Hổ, cũng là một trong những tướng giỏi có tiếng trong Dương triều. Chỉ cần khi ta 18 tuổi là ngay lập tức hôn lễ sẽ được bắt đầu. Khi ta biết chuyện, ta rất giận ông ấy, và ta quyết định bỏ nhà đi, và cũng từ đó ta thay đổi bản thân, là một con người mới, ta ngày đêm học lén võ nghệ từ cái bang phái khác nhau, rồi tập hợp chúng thành loại võ công của riêng mình. Ngày ta gặp hoàng thượng của các ngươi ta ngu ngốc có ý nghĩ rằng, luận về tướng mạo, tài năng, đệ ấy không kém ta là mấy, nếu dùng đệ ấy để ép cha ta hủy hôn thì cũng hay.”

“Vậy thế là huynh tiếp cận Vô Tình?”

“Đúng.”

“Muội có một thắc mắc, là sao huynh lại chọn nam mà không chọn nữ?” - Dương Thiên Hân hỏi

“Vì nếu chọn nữ thì phải có một người hơn cả con gái của Dịch Hổ may ra cha ta còn nghĩ lại.” - Đông Hàn gật nhẹ đầu nói.

“Dịch Hổ tướng quân thì muội có nghe qua, đúng là một thời vang danh rất dữ dội, thật so với Tướng quân Hiên Đại cha huynh thì một chín một mười. Nhưng con gái ông ấy thì muội chưa nghe danh bao giờ, cô ấy là người như thế nào mà làm huynh phải tìm đến ca ca muội?

Theo muội biết Diệp Vy, con gái của Tôn nhân phủ Tôn nhân lệnh Diệp Trưởng cũng là một cô gái đoan trang, mỹ miều, cầm, kỳ, thi, họa cô ấy đều giỏi.” - Dương Thiên Hân nói ra những gì bản thân biết.

“Muội đã nghe qua Thiên Thủ quan âm?” - Đông Phương Hàn hỏi tiếp

“Là người nổi tiếng về tài phóng phi tiêu, bách phát bách trúng.” - Dương Thiên Hân trả lời. Lúc này Đông Phương Hàn mới gật đầu.

“Đúng. Con gái của Dịch Hổ tướng quân chính là người mang danh là Thiên thủ quan âm hay còn gọi cô ấy là Dịch Song Song.” - Nghe đến đây mọi người đều thoát hết ra vẻ ngạc nhiên trên nét mặt.

“Hả? Hihi cha huynh đúng là biết chọn người cho huynh mà, cô ấy tài giỏi như vậy vậy sao huynh lại không......”

“Ta là người nếu để yên thì ta sẽ tìm chứ nếu bắt ép thì thà chết cũng không.” - Đông Phương Hàn thẳng thắn nói.

“Vậy ngươi nói biến cố là sao? Sao nãy giờ giải thích vòng vòng mà chưa vô vấn đề vậy?”

Y Độc bực bội với sự vòng vo của Đông Hàn.

“Hôm qua, ta đi dạo quanh hoàng cung, vô tình ta gặp lại được cha ta. Ông ấy nói rằng đã hủy hôn, và ta có thể trở về nhà.” - Đông Hàn vừa nói, vừa ăn trái cây.

“Vậy thì tốt rồi…”

“Đúng là tốt, nhưng.…”

Mọi người đều cảm thấy giọng nói này quen quen.

“TÍCH BĂNG?” - Đông Phương Hàn lắp bắp nói khi nhìn thấy Vũ Thiên Băng

“Đúng là, không hổ danh sát thủ, thính giác rất tốt.” - Vũ Thiên Băng khen ngợi Đông Phương Hàn

“Tỷ.” - Dương Thiên Hân gọi lớn rồi chạy lại ôm Vũ Thiên Băng.

“Rốt cục muội cũng chịu ra rồi sao hoàng hậu Vũ Thiên Băng?” - Thần Y Độc nói.

“Xin lỗi vì mời mọi người đến tham quan hoàng cung, nhưng lại không làm hướng dẫn viên cho mọi người. Thật xin lỗi.” - Vũ Thiên Băng cúi đầu nhận lỗi với tất cả.

Tình hình trước măt thì Vũ Thiên Băng thật không muốn đến đây, nhưng nghĩ chuyện trước sau gì cũng cần được giải quyết nên cô mới tới. Dù gì đi nữa khi giải quyết xong mọi việc thật chu toàn thì Vũ Thiên Băng cũng mới có thể tận tâm tận lực tìm cách về nhà.

“Ha ha... thật không ngờ thiên hạ lại nhỏ đến như vậy. Tưởng chỉ là những người trong giang hồ bình thường phiêu bạt khắp nhân gian. Không ngờ sau nó lại là một thân phận vô cùng đặc biệt. Hoàng hậu Tích Băng, Hoàng thượng Vô Tình, Công Chúa Vô Độc, Hộ Pháp Điệp Vũ, Thương Nữ Ngọc Tâm, và còn có tổ sư sát thủ Hiên Vỹ con của tướng quân Hiên Đại vang danh một thời. Mọi người nói, giờ đây ta phải xưng hô như thế nào?”

Thần Y Độc cất tiếng nói rồi nhìn vào mỗi con người đang hiện diện ở đây. Mỗi người một thân phận, đều cao quý như nhau.

“Y Độc huynh, cứ gọi mọi người bằng tên là được, không cần phải xưng danh, chúng ta đã chẳng phải sớm thành một nhà?” Vũ Thiên Băng cười nói. Chợt có tiếng gọi vang lên.

“Băng Nhi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện