Tiếng Dương Thiên Phong gọi lớn tiếng khi thấy Vũ Thiên Băng. Nhưng Cô chỉ yên lặng. Mọi người thấy nhân vật chính đã đến nên thay phiên nhau rời đi.
“Băng nhi, ta….. ta rất nhớ nàng, nhớ rất nhiều.”
Dương Thiên Phong chạy lại ôm Vũ Thiên Băng vào lòng, đúng rồi, đúng là mùi hương này, hương hoa dạ yến thảo, đúng rồi là cái cảm giác này, cảm giác an toàn, và ấm áp.
Nhưng sao thế này, Cô không nói gì, chỉ đứng yên mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nếu là thường ngày khi hắn ôm cô sẽ bị cho vài cước rồi, nhưng sao lại như vậy.
“Băng nhi nàng nói gì với ta đi, nàng sao vậy? Xin nàng đừng lạnh nhạt, thờ ơ với ta có được không? Ta biết nàng còn giận ta, nhưng đó chỉ là hiểu lầm, giữa ta và Ái phi không có gì hết.” - Dương Thiên Phong vội vàng giải thích.
“Hoàng thượng, tôi làm sao giám giận hay trách móc gì ngài. Ngài là vua một nước, trong cung có biết bao phi tần mỹ nữ, ngài muốn chọn ai thì chọn, đến với ai thì đến, không ai có thể ngăn cản ngài được, và cả tôi cũng vậy.” - Vũ Thiên Băng lạnh nhạt nhìn Dương Thiên Phong nói.
“Xin ngài sau này hãy lo cho triều chính nhiều hơn, lo cho xã tắc nhiều hơn và đừng lơ là vì dân chúng cần ngài, niềm tin của họ đặt hết vào ngài, ngài đừng vì tôi mà đánh mất niềm tin của họ dành cho ngài. Niềm tin đã mất thì khó có thể lấy lại lắm.”
Nói xong cô cất bước rời đi lướt ngang qua hắn để đứng đó chôn chân
tại chỗ.
Từ bụi cây xa xa Đông Phương Hàn - Hiên Vỹ, Thần Y Độc, Dương Thiên Hân, và Điệp Vũ, cùng Ngọc Tâm đang xem xét tình hình, thấy không ổn chạy lại ngay khi Vũ Thiên Băng rời đi.
“Sao rồi đệ đệ.” - Y Độc nhìn dáng vẻ của Dương Thiên Phong liền lên tiếng hỏi.
“Nàng nói “Niềm tin đã mất thì khó có thể lấy lại lắm”.”
Dương Thiên Phong thẫn thờ như người mất hồn, vừa đi vừa nói. Cả đám người đều ngao ngán chẳng biết phải làm sao
Bỗng có tiếng nói.......
“Niềm tin đã mất? Vậy tại sao chúng ta lại không thử tạo lại niềm tin?”
Dương Thiên Hân lên tiếng cho ý kiến.
“Tạo lại niềm tin?” - Cả đám người nhìn cô đồng thanh.
“Đúng. Muội và những người ở đây sẽ giúp huynh, chỉ cần huynh kiên trì ắt sẽ thành công.”
Dương Thiên Hân chắc chắn.
“Cách nào?”
“À lần này thì phải nhờ vào Ngọc Tâm muội nhiều rồi.”
“Muội?”
“Đúng. Vào đây, bắt đầu là như vậy nè...bla...bla....” - Cả đám người chụm đầu lại với nhau bàn tán đưa ra đối sách trước Vũ Thiên Băng…
“Đó cứ như vậy mà tiến hành.” - Dương Thiên Hân hô to vẻ đầy tự hào.
Điều kỳ diệu sẽ xảy ra khi biết tin tưởng vào bản thân. Nếu có can đảm thì chắc chắn sẽ làm được.