Vũ Thiên Băng cô hôm nay đã dậy từ rất sớm, vì không muốn phiền đến Ngọc Tâm nên cô âm thầm thay y phục rồi lặng lẽ ra ngoài. Hôm nay Vũ Thiên Băng mặc một bộ y phục hồng phấn, vì để tiện cho việc cô sắp làm nên cô chọn y phục thoải mái nhất có thể, vì tay áo rộng nên cô dùng một sợi dây buộc chặt hai cổ tay lại, tóc thì búi cao, và choàng lên cổ mình một chiếc khăn.
Thì ra việc cô sắp làm đây chính là chạy bộ, tập thể dục. Dù gì cũng từng là quán quân cuộc thi điền kinh cấp thành phố, nên cô nghĩ cũng cần phải luyện tập lại, để không hao hụt tay nghề, vả lại sức khỏe dạo này hơi yếu, nên cô muốn tăng cường sức khỏe vì sức khỏe cũng góp một phần không nhỏ vào việc tìm đường về nhà.
Cô chạy lúc đầu, nhanh, nhưng lúc sau chậm dần chậm dần. Những bước chân nhịp nhàng, nhịp nhàng.
“Khoan đã có cái gì đó không ổn?” - Vũ Thiên Băng cảm thấy như có vật gì đó phía sau mình nên dừng lại.
“Hoàng thượng?”
Vũ Thiên Băng ngạc nhiên khi thấy Dương Thiên Phong cũng đang trong bộ dạng giống mình. Cô cau mày khó chịu.
“Sao hôm nay người lại có thời gian rảnh rỗi chạy bộ vào buổi sáng thế nhỉ? Không lên triều sao?”
“À ờ thì.... còn khoảng 2 căn giờ nữa mới thượng triều mà, dạo này ta thấy sức khỏe không được tốt nên muốn......”
“Vậy thì người cứ tự nhiên.”
Vũ Thiên Băng nói xong chạy luôn một mạch về phòng, đóng cửa lại. Dương Thiên Phong thẫn thờ
nhìn theo, lần này thì Hoàng hậu của hắn đã thực sự giận rồi.
“Á... Gì chứ chạy bộ cũng không được yên, hứ. Ê nhưng sao anh ta biết hôm nay mình chạy bộ?”
Cô nhíu mày khó hiểu, sở dĩ cô suy nghĩ là vậy bởi vì lịch tập thể dục của cô rất bất bình thường, thích thì tập, không thích thì thôi, không thể nói trước.
“Anh tưởng làm như vậy tôi sẽ mềm lòng sao?”
Ngục thất tâm hồn đã giam giữ, đã làm biến đổi hoàn toàn tâm hồn và cách nhìn tình yêu của Vũ Thiên Băng, suốt 7 năm qua, cô sống với nụ cười chói lọi vào ban ngày, và khi màn đêm buông xuống, là những tiếng nấc nghẹn ngào. Đối với cô, không phải khi có chuyện buồn thì cho phép mình òa khóc ngay, càng buồn, cô càng cười thật tươi, cười để đẩy những giọt nước mắt vô tình kia trở ngược vào trong, cười để chứng tỏ cho mọi người biết rằng Vũ Thiên Băng cô là một người mạnh mẽ, chứ không phải là một con nhóc yếu đuối.
Đây là lần thứ hai Vũ Thiên Băng bị tổn thương, vậy liệu rằng cô có thể tha thứ, và đón nhận? Phải chăng vì tổn thương trong em quá lớn, nên con đường dẫn anh đến bên em xa vời?