Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 58 - Đoạn Đường Này - Gian Nan


trước sau

Không biết được giữa Dương Thiên Minh và Trương Ngọc Uyển Tâm đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ biết rằng ngay trưa hôm sau, Dương Thiên Minh bế Trương Ngọc Uyển Tâm ngang nhiên tiến đến một đám người. Trong đó người thì là vua một nước, một người thì là bậc mẫu nghi thiên hạ, người thì là muội muội của hoàng thượng người thì là huynh đệ của hoàng thượng.

Hắn vẫn bế Ngọc Tâm vững chắc trên tay. Mọi người vẫn theo dõi từng cử chỉ của Dương Thiên Minh. Vẫn bất động.

Ngọc Tâm lúc này vội nhắc khéo.

“Hoàng tử bỏ nô tì xuống đi.” - Nhưng hắn lại vờ như không nghe lời Ngọc Tâm, vẫn bế cô trên tay. Cô đành kề sát môi vào tai hắn thì thầm.

“Nô tì sẽ không bỏ chạy đâu, ngài mau bỏ nô tì xuống đi, nô tì sẽ chịu trách nhiệm về việc mình làm mà.”

Nghe cô nói thế hắn mới bỏ cô xuống. Nhưng lại kéo cô sát vào người mình, như sợ cô chạy mất. Mọi người chứng kiến, nét mặt đều hiện lên vẻ khó hiểu. Hai người bọn họ rốt cuộc là như thế nào? Sao lại có thể nhanh như thế?

Dương Thiên Minh tiến lại gần đám người của Hoàng Thượng, ánh mắt nhìn thẳng hoàng thượng Dương Thiên Phong, hắn nói.

“Hoàng thượng, có thể dành chút thời gian huynh đệ ta cùng nhau nói chuyện không?”

Dương Thiên Minh muốn nói chuyện với Dương Thiên Phong?

Đây là hiện thực hay mơ vậy?

Dương Thiên Phong nghĩ rằng hắn và Dương Thiên Minh sẽ khó có thể nào ngồi xuống nói chuyện với nhau thêm một lần nào nữa, từ khi chuyện Mã Y Nhân sảy ra, nhưng giờ đây Dương Thiên Minh lại đi bắt chuyện với Dương Thiên Phong. Quả là không thể ngờ tới. Có mơ cũng không mơ được.

Dương Thiên Phong và Vũ Thiên Băng ngồi trên, công chúa Dương Thiên Hân và Điệp Vũ ngồi bên trái, Y Độc cùng Hiên Vỹ ngồi bên phải. Riêng Dương Thiên Minh và Ngọc Tâm đứng giữa. Tay Thiên Minh vẫn đan chặt tay Ngọc Tâm không bỏ.

“Sao? Đệ có chuyện gì muốn nói với ta?” - Giọng nói nghiêm nghị cất lên.

“Huynh mau tìm người mà thế chỗ Ngọc Tâm đi, ta sẽ không để huynh đem nàng trao cho nước Tô gì đó đâu.” - Nhấc môi khẽ cười, Dương Thiên Minh nói. Dương Thiên Phong nghe vậy bỗng nhíu đôi mày kiếm khó hiểu.



“Trao Ngọc Tâm cho nước Tô? Ý đệ là gì?” - Lúc này Ngọc Tâm mới lên tiếng hỏi một đoạn những lời khó hiểu.

“Hoàng tử lúc nãy người có nhắc đến việc gì mà nô tì làm vật thế thân? gì mà gả qua nước Tô? Giờ thì tìm người thế chỗ nô tì? Chuyện này là sao?”

Nhìn biểu cảm của Ngọc Tâm, Dương Thiên Phong, Dương Thiên Minh cũng ngơ người ra.

“Chẳng phải huynh sắp phong cho Ngọc Tâm làm công chúa rồi gả cho tam thái tử gì đó của nước Tô thay Thiên Hân sao?”

“Sao? Ta không hề nói điều đó.” - Dương Thiên Phong ngạc nhiên phủ nhận.

“Rốt cục chuyện này là sao, sao lại có muội trong này nữa?”

Dương Thiên Hân ngồi kế bên lên tiếng. Mọi người đều nhìn nhau ngơ ngác không ai nói với nhau một lời nào. Dương Thiên Phong và Ngọc Tâm đều nhìn Dương Thiên Minh, Thần Y Độc và Hiên Vỹ cùng nhìn về Dương Thiên Hân, Điệp Vũ lại nhìn Dương Thiên Phong còn Thiên Minh thì lại quay người nhìn Vũ Thiên Băng.

Lúc này đây, Vũ Thiên Băng đang bụm miệng cười, không chịu được nữa đành cười lớn thành tiếng

“Haaaaaaa...”

Tất cả mọi ánh mắt lúc này đều dồn qua Vũ Thiên Băng.

“Hoàng hậu, chuyện này giải thích sao đây?” - Dương Thiên Minh nhìn Vũ Thiên Băng đang cười, trong khi đó hắn đang khó chịu.

“Hoàng hậu tỷ nói xem lại là trò gì của tỷ hả? Sao tỷ lại lôi muội vào đây?” - Dương Thiên Hân
nhìn Vũ Thiên Băng hỏi. Mọi ánh mắt đang chờ Vũ Thiên Băng giải thích.

“Thì...”

Lúc này, Vũ Thiên Băng mới từ từ đứng dậy từ từ di chuyển đến vị trí của Dương Thiên Minh và Trương Ngọc Uyển Tâm.

“Nếu ta không nói vậy liệu hoàng tử và Ngọc Tâm của ta có tay trong tay như bây giờ không?”



Nói rồi Vũ Thiên Băng hơi hất cằm lên, khóe môi nở nụ cười giễu cợt.

“Từ đầu ta đã nhận thấy được rằng người hoàng tử yêu và mong đợi không phải là Mã Nhân Nhân gì đó rồi. Mỗi lần người nhìn Ngọc Tâm của ta với ánh mắt rất.... "háo sắc" không khác gì ánh mắt Điệp Vũ dành cho Thiên Hân là ta đã biết.”

Thở nhẹ một cái Vũ Thiên Băng nói tiếp

“Chuyện này ta chỉ bịa ra để đánh thức lý trí trong cậu đấy, hiểu chưa? Nếu ta không nói vậy, thì bao lâu hai người mới nhận ra nhau? Sao? Giờ muốn trách tội ta à?”

Nghiêng đầu Vũ Thiên Băng nói vẫn không quên tặng cho hắn một nụ cười hơi cợt nhả.

“Tỷ tỷ, tỷ đừng giận mà huynh ấy không có ý đó đâu.” - Ngọc Tâm chạy lại chỗ Vũ Thiên Băng nói nhỏ cô sợ Vũ Thiên Băng giận.

“Sao rồi, chưa gì muội đã bênh vực hắn rồi sao?” - Nhìn Ngọc Tâm, Vũ Thiên Băng khẽ mỉm cười

“Muội chỉ là...” - Ngọc Tâm bị nụ cười của Vũ Thiên Băng làm cho mắc cỡ trở nên ấp úng.

“Thôi không cần muội nói đỡ, ta không phải người nhỏ mọn như vậy. Xem kìa ta mới chọc muội có tí thì liền đỏ mặt rồi. Nè Dương Thiên Minh, từ giờ ta giao Ngọc Tâm cho cậu, dù gì ta cũng chẳng thể chăm sóc muội ấy cả đời được, vậy thì giờ cậu thay ta làm công việc đó vậy. Được chứ?

Nhưng cậu không được bắt nạt muội ấy, bằng không ta sẽ đòi lại bằng mọi giá.” - Vũ Thiên Băng vừa nói vừa vỗ vai Dương Thiên Minh. Trong lời nói, có phần gửi gắm, lại có phần đe dọa.

“Tỷ à sao tỷ lại......” - Ngọc Tâm cảm động nói không nên lời.

“Hoàng hậu yên tâm, từ giờ trở đi, Ngọc Tâm sẽ là thê tử của ta, ta sẽ không để cô ấy chịu bất kì tổn thương nào nữa, ta sẽ bảo vệ cô ấy, sẽ không để bất kì kẻ nào có thể làm hại đến cô ấy. Sẽ không phải để cô ấy phải rơi thêm giọt nước mắt nào nữa.”

Dương Thiên Minh nói chắn ngang lời Ngọc Tâm, tay hắn đặt nhẹ vào vai cô mặt đối mặt mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang sưng lên vì khóc của cô. Sao cô lại khóc, cô khóc làm tim hắn đau. Khẽ lau nước mắt cho cô, hắn nói.

Ngọc Tâm nhìn Thiên Minh nở một nụ cười hiền hòa, tỏa nắng rồi ôm chầm lấy hắn. Thiết nghĩ cuộc đời cô sao lại may mắn đến thế cơ chứ. Cái này đúng với câu nói một bước lên mây mà.

Đoạn đường tình cảm này thật gian nan làm sao.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện