Giờ này thì thật sự còn sớm, ánh mặt trời chỉ hơi ló dạng chứ còn chưa hoàn thiện, những bông hoa khoe sắc bắt đầu tỏa mùi thơm, những giọt sương còn đọng trên tán lá chưa tan vì chưa có hơi ấm của mặt trời.
Dương Thiên Phong thì tất nhiên là sẽ không biết Vũ Thiên Băng ở bên bờ Hồ vì Hắn đã sớm về Kỳ Thiên cung. Còn những con người còn lại thì còn bận say giấc nồng.
“Lần này, nhất định mình phải tìm ra bí mật đó.” - Toan nghĩ thì Vũ Thiên Băng liền nhảy nhanh xuống hồ.
Dưới đáy hồ Trị Thiên
“Lạ thật càng xuống dưới sâu nước càng trong.”
Nghĩ vậy, Vũ Thiên Băng liền thả mình chìm xuống đáy hồ, lần theo mép tường mà đi.
Nói ra cũng kì, nước ở đáy hồ trong, rất trong, trong đến mức có thể nhìn thấy mọi vật xung quanh, những đàn cá bơi lượn, hay những hòn đá cuội mang nhiều màu sắc. Nhìn khung cảnh chẳng khác gì một "Long cung" sống.
Chợt Vũ Thiên Băng phát hiện phía trước có một ánh sáng rất kì lạ, nên bơi nhanh tới xem đó là gì.
“Cái này là gì sao nó.... chết mình phải lên mặt nước gấp” - Vì hết hơi, nên Vũ Thiên Băng đành ngoi lên mặt nước thở trước, còn vật kì lạ dưới đáy hồ thì tính sau.
“Há... hờ.... hờ. Mém
nữa đứt hơi chết rồi.”
Ngoi lên gần mép hồ, bám vào thành hồ Vũ Thiên Băng vội vàng thở hắt lấy lại ô xi.
“Haizz.... nhưng mà vật đó là vật gì nhỉ. Mình phải xem lại lần nữa mới được.”
Tò mò về vật phát sáng dưới đáy hồ, nghỉ ngơi một chút Vũ Thiên Băng quyết định lặn thêm lần nữa để xem lại kĩ hơn.
Lần này cô thật sự đã nhìn rõ, dưới đáy hồ vật phát sáng đó như một cái hố hình chữ nhật dài khoảng 15cm rộng khoảng 10cm, sâu chỉ cỡ 2cm nó lún sâu dưới đáy, điều đặc biệt là ánh sáng phát ra xung quanh viền của cái hố đó như kiểu đang chờ đợi, bao bọc một cái gì đó.
Trồi lên mặt nước, trở lại với Tích cung, Vũ Thiên Băng mơ hồ về những việc mình vừa khám phá ra, rất mơ hồ.
Chỗ xuất hiện ánh sáng kì lạ đó chiếu thẳng lên mặt nước, đi thẳng vào bờ khoảng 1m thì chính là nơi mà lần đầu tiên mở mắt khi bị đuối nước khiến Vũ Thiên Băng có mặt ở thế giới lạ lẫm này.