Giờ thì mọi người đều đã thức giấc hết rồi. Chúng ta sẽ đi qua từng nơi một nhé.
Đầu tiên là Lân cung.
Phải nói sao đây ta…
Hiện giờ máy quay của chúng tôi phát hiện ra một chuyện lạ là Dương Thiên Minh cùng Ngọc Tâm ngủ dưới đất.
Ối trời, thật nhức đầu mà.
*Hồi ức tối hôm qua*
“Vương gia, ngài ngủ trên giường đi, ngài còn bệnh nô tì......nô tì ngủ dưới này là được rồi.” - Ngọc Tâm nói, tay ôm chăn gối trải xuống đất nằm.
“Nàng làm sao vậy? Sao lại gọi ta là vương gia? Nàng đang sợ ta?” - Dương Thiên Minh nắm tay Ngọc Tâm kéo lại vào lòng mình.
“Nô tì........nô tì không có.”
Ngọc Tâm lúng túng, thật sự nàng cũng không biết phải làm sao, mặc dù nàng yêu hắn, và cũng biết hắn yêu nàng, hứa sẽ bảo vệ nàng, và chính hoàng thượng đã ban hôn cho hai người, Ngọc Tâm vẫn e ngại, rụt rè vì mọi chuyện đến với nàng quá nhanh, nhanh đến mức nàng ngỡ mình đang mơ. Trước thái độ đó của Ngọc Tâm, Dương Thiên Minh cười thầm, vì giờ trông nàng rất đáng yêu, vẻ lúng túng của nàng khiến người đối diện không khỏi rung động. Chính Vũ Thiên Băng cũng đã từng rung động vì vẻ mặt của nàng như bây giờ, huống chi là hắn.
“Nàng giờ đã chẳng còn là một cung nữ tầm thường nữa, nàng chính là Vương phi của ta, vì thế, ta không muốn nghe 2 chữ "Nô tì" từ miệng nàng nói ra.” - Dương Thiên Minh giận dỗi nói khi Ngọc Tâm cứ rụt rè tránh né, khi đối diện với mình.”
“Nô.... Thiếp... biết rồi.” - Ôi trời ơi sao câu này nói ra ngượng miệng quá đi, xấu hổ chết đi được.
“Phải như vậy chứ. Nàng có biết nàng rất xinh đẹp?” - Dương Thiên Minh nói rồi tiến tới đối diện với Ngọc Tâm, nhẹ nhàng vén lọn tóc vắt lên tai cho nàng và cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai. Hành động này làm Ngọc Tâm ngượng vô cùng.
“Vương gia........” - Ngọc Tâm khẽ kêu lên.
“Sao?” - Khẽ thì thầm hỏi, Dương Thiên Minh nhìn Ngọc Tâm đang đỏ mặt. Nhưng Ngọc Tâm lại chỉ nhẹ cúi đầu chẳng nói gì.
“Được rồi nếu không có gì thì chúng ta đi ngủ.” - Dương Thiên Minh nói rồi vội ôm gối đầu nằm xuống đất.
“Vương gia, chàng không được ngủ dưới đất, phải lên giường ngủ. Bệnh chàng chưa lành ngủ dưới đất lỡ..........”
“Ta không sao, nàng yên tâm, ta đã khỏe rồi. Ta nam tử hán đại trượng phu không lẽ để nữ nhân nằm của mình nằm dưới đất còn mình nằm trên giường? Dù gì cái giường này cũng nhỏ, không đủ cho cả
hai, thôi thì cùng ngủ đất vậy, có gì ngày mai ta sẽ gọi người đổi giường mới.”
Thấy Ngọc Tâm còn lưỡng lự, Dương Thiên Minh ngồi dậy kéo tay Ngọc Tâm xuống ôm trọn vào lòng luôn.
“Vương gia, chàng.....”
Ngọc Tâm cựa người định thoát, nhưng cũng như lần trước, làm sao Ngọc Tâm có thể thoát khỏi tay một nam nhân to khỏe hơn mình chứ.
“Vương Phi, nằm yên đi. Ấm lắm, thật sự rất ấm.”
Hắn ôm nàng cứng ngắc như sợ nàng chạy mất. Nàng thì đỏ gượng hết cả mặt, người ta nói, nam nữ thụ thụ bất thân, nay hắn lại ôm nàng ngủ, ối trời không thể tin được. Khoảng khắc này đây, thật sự hạnh phúc, hạnh phúc đã lấp đầy căn phòng này, khiến cho thứ gọi là đau thương kia không tài nào chen lấn vào được.
*****
Hiện tại
Vì là một cung nữ, đã quen với việc thức khuya dậy sớm nên Ngọc Tâm cũng không tài nào ngủ thêm được, cô tính ngồi dậy đi chuẩn bị bữa sáng thì có một bàn tay kéo cô lại. Thì thầm vào tai cô.
“Vương phi ta muốn ngủ thêm chút nữa.” - Giọng ai đó mè nheo.
“Vương gia, chàng mau dậy đi, mọi người đang chờ chúng ta.” - Ngọc Tâm kéo Dương Thiên Minh, bất lực, hắn đành thức dậy.
Đông Nghi Cung.
Điệp Vũ nhờ phúc của Vũ Thiên Băng nên được Dương Thiên Phong ca ca giao cho nhiệm vụ mới là làm hộ vệ cho công chúa Dương Thiên Hân. Hai con người này suốt ngày quấn lấy nhau, tình cảm không thể tách rời.
“Á, ta muốn ngủ, để ta ngủ thêm chút nữa.” - Dương Thiên Hân huơ tay múa chân loạn xạ hết trên giường, khiến cho ai kia phải bật cười.
“Công chúa của tôi ơi, mặt trời đã lên cao, giờ mà còn nướng như vậy thì có lẽ sẽ không yên với hoàng hậu của nàng đâu.” - Điệp Vũ nói, tay lay người Dương Thiên Hân. Buộc cô phải dậy vì không muốn phải nghe những lời càm ràm của hoàng hậu Vũ Thiên Băng.