Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 62 - Nửa Phần Thông Suốt - Nửa Phần Không


trước sau

Mọi người đều có mặt tại Dược Y phòng của Thần Y Độc. Chỉ trừ hai người không có là Dương Thiên Phong phải thượng triều, còn tổ sư sát thủ Hiên Vỹ phải "trông nhà" cho cha đi trấn giữ biên cương. Cứ một tuần một lần mới được tụ họp cùng "Đồng bọn".

Như mọi ngày, Điệp Vũ và Thiên Hân cùng nhau tìm ra cách đánh mới cho bộ kiếm của họ, Thần Y Độc nay có thêm Thiên Minh hỗ trợ để tìm ra loại độc mới, thật ra Dương Thiên Minh cũng rất thích nghiên cứu độc dược, chỉ là chưa có cơ hội, nay có người cùng chí hướng nên đành hợp tác. Ngọc Tâm cùng Vũ Thiên Băng ngồi nhàn hạ uống nước, ăn bánh nói chuyện phiếm.

“Vật đó là gì nhỉ, nhìn nó giống như một cái hộp, nhưng lại không nắp, biết phát sáng...”

Vũ Thiên Băng đưa mắt nhìn xa xăm vô định nghĩ ngợi đến chuyện hồi sáng. Nhìn thấy vẻ thất thần của Vũ Thiên Băng, Ngọc Tâm liền lay người hỏi

“Tỷ, tỷ tỷ, tỷ sao vậy sao nhìn tỷ như người mất hồn vậy?”

“À ta không sao chỉ là đang nghĩ về một số chuyện tưởng chừng như không thật nhưng nó lại có thật.” - Câu trả lời của Vũ Thiên Băng khiến Ngọc Tâm nhíu mày

“Hả? Chuyện tưởng chừng như không thật nhưng nó lại có thật? Là sao?”

Rầm....

Bỗng một thanh âm vang lên thu hút mọi ánh nhìn của tất cả

“Đã xảy ra chuyện gì?” – Vũ Thiên Băng cất lời nhìn về hướng âm thanh vừa được phát ra.

“À không có gì, chỉ là ta muốn cho công chúa nhà ta xem thế nào là "Hổ công chưởng".”

Dương Thiên Minh nói, tay thì phủi đi phủi lại vào nhau.

“Hổ công chưởng?” - Vũ Thiên Băng ngạc nhiên cũng có phần tò mò.

“Đó là loại chưởng pháp khi ai đó bị trúng chưởng thì lục phủ ngũ tạng trọng thương nghiêm trọng. Có thể tử vong tại chỗ nếu chỉ là một người bình thường. Sức công phá của nó cũng như mọi người đã thấy.” - Điệp Vũ nói, tay chỉ vào vết tích trên mặt đất vừa được Dương Thiên Minh để lại.



Nó có hình bàn tay, được lún sâu xuống mặt đất khoảng 5cm, phần đất xung quanh bàn tay đó đều có vết rạn.

“Đúng là lợi hại. Đại đại vương gia, huynh có thể dạy cho muội không?” - Dương Thiên Hân vui vẻ, chạy lại
cầm tay Dương Thiên Minh lắc nhẹ.

“Cái này còn phải xem thành ý của muội như thế nào đã, ta một mình cô đơn ở Lân cung bao nhiêu năm muội cũng không hỏi thăm một câu, giờ lại muốn ta dạy võ công sao?”

Dương Thiên Minh vừa nói vừa tiến lại chỗ của Ngọc Tâm, trong khi đó, Ngọc Tâm đã rót trà chờ sẵn.

“Cái này cũng không thể trách muội mà, ai biểu huynh không cho một ai vào đó, lấy gì muội.... Nói chung huynh phải dạy muội, nếu không.......muội.... muội sẽ nói với tỷ tỷ không gả Ngọc Tâm cho huynh nữa.” - Dương Thiên Hân lấy Trương Ngọc Uyên Tâm ra uy hiếp Dương Thiên Minh.

“Muội dám.” - Dương Thiên Minh trừng mắt với lời hăm dọa của Dương Thiên Hân

“Bla… bla.....”

Hai anh em nhà họ Dương lại có dịp cãi vã một trận long trời lở đất khiến mọi người nhìn thấy đều không nhịn cười được. Chỉ có một người là nãy giờ cứ im như tượng.

Đó chính là Vũ Thiên Băng.

Vũ Thiên Băng tiến gần đến nơi có hình bàn tay đó, nhìn một hồi, rồi ướm bàn tay của mình vào, rồi lại lấy ra. Đúng là tay đàn ông có khác, nó to và khỏe hơn rất nhiều so với Cô, tay cô thì quá nhỏ.

“Cái này sao giống. Đúng rồi nếu như vậy thì cái hộp dưới hồ Trị thiên kia là một ổ khóa, vật giống nó mà vừa khít với nó chính là chìa khóa. Đúng rồi mình thông minh quá đi mất. Hihi, nhưng....… vật mà có thể che vừa cái hộp đó là gì?”

Vũ Thiên Băng rốt cục cũng nghĩ ra, nhưng thật sự chưa thông suốt lắm, vì vật có thể vừa cái hộp đó là gì?

Vũ Thiên Băng vắt óc suy nghĩ mãi cũng không tài nào suy nghĩ ra, chợt có tiếng Ngọc Tâm gọi Vũ Thiên Băng đến can hai anh em nhà kia ra, nên cô tạm gác suy nghĩ đó sang một bên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện