Nhưng rồi ý thức lại một lần nữa thức tỉnh.
“Không được, mình không thể như vậy, mình đang trốn tránh anh ấy, nếu mình còn tiếp tục như vậy có lẽ khó mà trở về được, ba mẹ là quan trọng, anh hai, chị Hy và "Ngũ quỷ" tất cả đều mới quan trọng, đây chỉ là thoáng qua, là thoáng qua…”
Vũ Thiên Băng nghĩ vậy nên dùng hết sức mình đẩy Dương Thiên Phong ra, nhưng hắn nào để chuyện đó sảy ra, gì chứ khó khăn lắm mới hôn được cô mà lại được cô đáp trả, có ngu mới bỏ ra, bức quá, cô cắn hắn một cái rõ đau. Dù vậy thì mất đến cả 10s sau Hắn mới buông lỏng Cô ra.
“Tôi.... tôi phải thay y phục, tôi thấy lạnh.” - Ấp úng nói xong cô tốc biến luôn, còn hắn thì ở lại với vẻ thẫn thờ, miệng còn vương chút máu.
Hỏi hắn đau không? chắc chắn hắn không đau, vì sao ư? Vì giờ hắn đang rất hạnh phúc, cười mỉm chi, một mình lê bước về Kỳ Thiên.
“Dương Thiên Phong, em xin lỗi, lại một lần nữa em xin lỗi, em thật sự không xứng với tình yêu anh giành cho em” - Lúc Thiên Băng quay đi cũng là lúc lệ cô rơi.
Chờ mãi đợi mãi cũng tới lúc chứng kiến được cảnh thành hôn của công chúa Dương Thiên Hân cùng Điệp Vũ, và Vương gia Dương Thiên Minh cùng tỷ muội kết nghĩa với Vũ Thiên Băng - Trương Ngọc Uyển Tâm.
Hôm nay trong nước mọi người đều vui mừng đón lễ thành hôn của hai nhân vật đình đám này, khắp nơi đều treo bông đỏ, dán chữ hỉ, nhà nhà đều gắn pháo bông trước cửa, chỉ chờ kiệu hoa của Vương phi và công chúa đi qua là họ sẽ đốt pháo nhảy mừng.
Thiên Hân và Ngọc Tâm thật vô cùng xinh đẹp, nhìn họ đúng chuẩn như mỹ nữ cung đình, không một từ ngữ nào có thể miêu tả được hết vẻ đẹp thuần khiết của họ, đúng như câu nói "Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười" hay câu "Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh", họ mặc trên mình những bộ y phục vừa truyền thống cũng vừa hiện đại, trông đẹp và tinh tế hơn cả bộ váy cưới của Vũ Thiên Băng, vì những bộ váy này do Vũ Thiên Băng đứng ra thiết kế.
Khắp nơi náo nhiệt, từ trong triều đình ra ngoài thành.
Đúng như đám cưới cung đình thì vua sẽ là người chứng hôn cho những cặp mà vua chỉ hôn, nhưng vì lễ tân hôn này một là đưa em gái của mình đi, một là rước thêm người về nhà, nên Dương Thiên Phong đành trao nhiệm vụ chứng hôn của cặp đôi Thiên Minh - Ngọc Tâm cho hoàng hậu Vũ Thiên Băng, còn mình và Thái hậu Uy Khánh sẽ chứng hôn cho cặp Điệp Vũ - Thiên Hân.
“Tâm Tâm hôm nay muội rất đẹp, rất đẹp.” - Vũ Thiên Băng vấn tóc cho Ngọc Tâm, miệng không ngừng khen Ngọc Tâm.
“Tỷ, tỷ
cũng xinh đẹp mà.”
Khóe miệng hơi cười, nhưng Vũ Thiên Băng biết Ngọc Tâm giờ đây đang rất hạnh phúc vì cô ấy được ở cạnh người mình yêu, được yêu và được người ta yêu, nghĩ đến đây Vũ Thiên Băng lại buồn, vì sao số phận trớ trêu lại cho Vũ Thiên Băng được yêu và được người ta yêu, nhưng lại không cùng không gian, thời đại?
“Muội ngốc, muội có biết rằng nữ nhi đẹp nhất là khi mặc vào người chiếc áo tân hôn không?
Sau này dù có chuyện gì muội cũng phải sống thật hạnh phúc bên người muội chọn, vì yêu nhau thì dễ, nhưng để đến với nhau là một chuyện không dễ, nên đừng để một chút sóng gió mà đạp đổ đi cái hạnh phúc mà muội phải vượt qua ngàn sóng gió mới có được.
Tâm Tâm, sau này ta sẽ không ở bên chăm sóc bảo vệ muội được nữa, tiểu Minh sẽ thay ta làm việc đó với muội, muội phải trân trọng và gìn giữ biết không, không có ta muội phải thật hạnh phúc?”
Vũ Thiên Băng nói, nhưng nước từ khóe mắt đã rơi từ lúc nào đó cô cũng không hay, chỉ thấy đầu lưỡi mình sao mặn và chát thế này.
“Tỷ, tỷ sao vậy? Nếu muội lấy vương gia làm tỷ buồn, thì muội sẽ không lấy chàng nữa, muội sẽ ở bên tỷ được không?”
Ngọc Tâm nhìn Vũ Thiên Băng không khỏi lo lắng, Cô không muốn nhìn thấy Vũ Thiên Băng khóc, vì Vũ Thiên Băng khóc, cô cũng đau lắm, Vũ Thiên Băng là người thân duy nhất của cô, nên có thể nói, Vũ Thiên Băng cũng như một phần thân thể của cô, cô nghĩ bản thân có thể hi sinh tình yêu, chứ không thể phản bội tình thân.
“Không, Thiên Minh rất tốt, chỉ khi muội lấy cậu ấy tỷ mới yên lòng mà đi...” - Biết mình lỡ lời, nên Vũ Thiên Băng im lặng.
“Đi? Tỷ định đi đâu?” - Ngọc Tâm khó hiểu hỏi
“Thì... ta thấy muội có Thiên Minh chăm sóc mới yên lòng về Tích cung của ta.” - Vũ Thiên Băng nói xong quay mặt đi lè lưỡi - "May quá, mém thì lộ".
“Thôi giờ lành đã đến, muội mau đội khăn đỏ vào đi ta đưa muội ra ngoài. Chắc giờ này Thiên Hân cũng chuẩn bị lên đường rồi, chắc muội ấy cũng xinh đẹp như muội.”
Nói rồi Vũ Thiên Băng lấy khăn đỏ đội cho Ngọc Tâm.
Hôn lễ được tiến hành rất thuận lợi, không một chút trục trặc nào cả.