Hôn lễ được tổ chức thuận lợi.
Lúc này, khi tiệc đã tàn, hoàng thượng Dương Thiên Phong cùng mẫu thân là Uy Khánh thái hậu đi dạo trong vườn Uyển Anh.
“Hôm trước ta có đi dạo và nói chuyện cùng hoàng hậu. Ta kể cho hoàng hậu nghe về cây hoa cát tường do chính tay thái thượng hoàng trồng.” - Uy Khánh thái hậu nói đoạn dừng một chút xong nói tiếp.
“Từ lúc thái thượng hoàng băng hà đến nay, ta có 3 điều lo lắng, nhưng nay đã trút được hai mối lo.”
“Mẫu hậu, hài nhi hồ đồ xin hỏi người lo lắng về chuyện gì?” - Dương Thiên Phong khó hiểu nhìn Uy Khánh thái hậu.
“Lo lắng đầu tiên của ta là việc con lên ngôi. Lo lắng thứ 2 của ta là về việc lập hoàng hậu cùng với việc tìm phò mã, lập vương phi. Nay 2 tâm nguyện, 2 mối lo đã được giải quyết, ta cũng đã nhẹ lòng được một phần, giờ chỉ còn một phần.”
“Mẫu hậu, vậy phần tâm nguyện còn lại của người là gì, có thể cho nhi thần biết?”
“Thật ra nó cũng không có gì to tát, chẳng qua là ta tuổi tác đã cao, ta muốn có một tiểu hoàng tử hoặc tiểu công chúa an ủi lúc tuổi già. Việc này ta cũng đã nói qua với hoàng hậu, con lập hậu đến nay cũng đã được 7 tháng, nếu đúng ra thì phải có tin vui rồi, nhưng sao đến bây giờ.......”
Thái hậu đang nói thì Dương Thiên Phong chen ngang lời.
“Mẫu hậu, chuyện này....... khi cần thì nó sẽ tới thôi, người đừng quá bận tâm.”
Nói ra càng thêm buồn, Dương Thiên Phong cũng không biết phải giải thích làm sao với thái hậu, không lẽ nói từ lúc Phong Hậu đến giờ hắn chưa đụng tới Vũ Thiên Băng, chưa viên phòng cùng nàng? Chỉ dám cầm tay, hay quá lắm là hôn. Chỉ hôn thôi là thấy khó khăn rồi huống hồ đây là chuyện có con. Phải thật thận trọng.
“Con bắt ta chờ bao lâu đây. Giá như con chịu để lại các phi tần mĩ nữ thì chuyện này có phải dễ dàng giải quyết hơn không. Giờ con trục xuất bọn họ thì hoàng hậu là tia hy vọng duy nhất, vả lại chuyện sinh con nối dõi là chuyện của một nữ nhân cần làm, hơn nữa đây còn là hoàng hậu.”
Thái Hậu Uy Khánh nhìn xa xăm nói tiếp
“Hoa cát tường nở, ta tưởng rằng tin vui là sẽ có một hoàng tử hoặc một công chúa sắp chào đời, ta không ngờ lại là chuyện hỉ sự của vương gia và công chúa….. Nhưng không sao.
Được rồi ta sẽ đợi, nội trong năm nay, nhất định hai đứa phải có tin vui cho ta, từ giờ con không cần đến thỉnh an ta, cho tới khi con mang tin vui đến cho ta. Hiểu không?” - Uy khánh Thái hậu vỗ nhẹ tay Dương Thiên Phong dặn dò
“Mẫu hậu, chuyện này sao người có thể.....” - Uy Khánh thái hậu thực sự giận rồi, nói xong bà đi một mạch về phòng luôn.
Dương Thiên Phong thẩn thờ nhìn theo bóng bà khuất rồi một mình buồn rầu lê thân về Kỳ Thiên cung, lúc đi ngang qua vườn Thảo anh phong bỗng dừng lại vì bóng dáng Vũ Thiên Băng còn ở đó.
Cô một mình đứng trông ra hồ Trị Thiên, ánh mắt xa xăm vô cùng.
Dương Thiên Phong đến gần, lặng lẽ ôm cô từ phía sau, nhưng hình như cô không biết đến sự tồn tại của hắn, cho đến khi có cái gì đó ươn ướt rơi xuống tay hắn, hắn giật mình nhìn xuống, là nước mắt?
Nàng khóc?
Vũ Thiên Băng đang khóc?
Dương Thiên Phong xoay người Vũ Thiên Băng lại.
“Nàng khóc? Sao nàng lại khóc? Là
ai đã làm nàng buồn sao? Nàng nói đi ta sẽ lập tức mang tên đó ra chém đầu ngay.”
Giờ thì Vũ Thiên Băng mới biết có sự xuất hiện của Dương Thiên Phong, nghe hắn nói vậy, không hiểu sao cảm xúc tuôn trào, cô khóc to hơn, to hơn nữa, cô khóc như một đứa con nít khi lạc mẹ vậy.
Hắn rối lắm, lòng hắn rối như tơ vò, giờ hắn cũng không biết phải làm sao vì cô càng ngày ngàng khóc to, nức nở hơn. Bất ngờ cô ôm hắn, khóc ướt hết vai áo hắn.
Hắn chỉ biết đứng im, cảm nhận những giọt nước mắt của cô vô tình rơi xuống, những giọt nước mắt cứ như những mũi kim đâm vào tim hắn, nhói lắm.
Khóc đã rồi cô buông hắn ra, đưa đôi mắt sưng húp còn mọng nước lên nhìn hắn, đôi tay cô đặt lên khuôn mặt anh tú kia, hơi nghiêng đầu, nhắm mắt, cô dùng tay di chuyển hết khuôn mặt ấy, cố gắng ghim vào trong ý thức của cô mọi thứ, tất cả mọi thứ về người nam nhân đã giúp cô thay đổi và giúp cô có được hạnh phúc của một tình yêu một lần nữa.
Cô mở to mắt nhìn hắn, hắn đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt còn lại vương trên đôi gò má của cô. Hai người không ngừng xót xa cho bản thân, cho đối phương.
“Nàng đừng khóc có được không? Nước mắt nàng rơi là chỗ này của ta đau lắm.” - Dương Thiên Phong nói, lấy tay cô đặt lên ngực trái của mình, một bộ ngực rắn chắc, khỏe mạnh và vô cùng ấm áp.
“Chỗ này của chàng đau, chàng tưởng chỗ này của ta cũng dễ chịu lắm sao?” - Cô nói rồi lấy tay hắn đặt lên ngực trái của mình, y như cách mà hắn đã làm với mình vậy.
Giờ đây có thể nói, hai con người, hai trái tim, nhưng hình như đã được hòa lại làm một, nhịp tim của họ đều đập rất nhanh, rất mạnh, và có chút gì đó gọi là đau thương chen lẫn vào nơi hai trái tim đó đang ngự trị.
“Nếu đã vậy tại sao chúng ta lại không thể như trước, chỉ cần chúng ta lại như trước thì trái tim của nàng và ta sẽ không đau nữa?”
“Ta xin lỗi, ta và chàng không thể như trước được, vì chúng ta thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.” - Đưa ánh mắt đẫm lệ nhìn hắn, cô nói.
“Cái gì là thế giới khác nhau? Chẳng phải bây giờ hai chúng ta đang cùng ở một thế giới sao?” - Hắn xúc động giương đôi mày kiếm nhìn cô chăm chăm. Đôi mắt ánh lên vẻ chờ đợi…
“Có nói thì chàng cũng không hiểu, thật sự không hiểu, và ta cũng thật sự không hiểu tại sao ta lại ở cái thế giới vốn dĩ không thuộc về ta như thế này.” - Vũ Thiên Băng buông tay quay mặt đi và lệ lại rơi.
“Ta.....” - Nấc lên một tiếng, cô ngất đi may là hắn đứng phía sau kịp đỡ cô. Rồi hắn vội đưa cô trở về Tích cung.