*TÍCH CUNG*
“Băng nhi, ta thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của nàng, nàng muốn ta phải làm sao đây?”
Dương Thiên Phong ngồi nhìn Vũ Thiên Băng bất tỉnh trên giường mà lệ bỗng rơi.
“Đừng đi, chàng đừng đi nữa, ta nhớ chàng, nhớ chàng rất nhiều, ta xin lỗi, xin lỗi.” - Trong cơn mơ màng Vũ Thiên Băng nói, chân tay dẫy giụa loạn xạ.
“Băng nhi nàng sao vậy? Ta ở đây, ta không đi đâu hết, ta vẫn ở đây với nàng.” - Hắn nói, tay giữ chặt người Cô. Cô mở to mắt nhìn hắn trước mặt rồi lại ôm chặt hắn.
“Ta...... ta thật sự không thể phủ nhận được việc ta nhớ chàng, nhớ chàng rất nhiều, xin chàng đừng đi, đừng bỏ ta ở đây. Ngọc Tâm đã đi rồi ta.......sợ lắm.” - Nói hết tâm tư của bản thân rồi cô ôm hắn chặt hơn.
“Được rồi ta không đi, sẽ không bỏ mặc nàng.” - Dương Thiên Phong vỗ nhẹ vai cô an ủi. Đặt cô nằm xuống, nhìn cô, hắn thật không kiềm lòng được một lần nữa lại hôn cô, và bất ngờ là cô lần này cũng đáp trả nụ hôn đó, không đẩy hắn ra nữa, họ hôn nhau rất lâu.
Nước mắt của hắn hòa cũng nước mắt của cô trở nên mặn chát chảy xuống miệng họ, cả hai đều cảm nhận được sự đau thương trong giọt nước mắt đó. Hắn cuối cùng cũng bỏ cô ra, cả người nằm hẳn lên giường lúc nào cũng không hay. Cô quay sang nhìn hắn mỉm cười. Đặt nhẹ ngón tay chạm lên đôi môi mà đã được cô ghi lại đấu tích trước đó.
“Hôm qua ta cắn chàng, đau không?" - Mặt đối mặt hắn, hắn không nói gì, chỉ mỉm cười, rồi cưỡng hôn Cô một cách mạnh bạo.
“Á....” - Cô bất ngờ kêu lên một tiếng mặt mày nhăn nhó đẩy hắn ra.
“Chàng làm ta đau đấy.” - Vũ Thiên Băng cau mày. Lúc này hắn nhìn cô, lấy tay khẽ vuốt đôi môi của cô nói
“Đó chính là cảm giác mà nàng cho ta, giờ ta trả lại cho nàng. Ta muốn nàng sẽ nhớ đến ta, như ta nhớ đến nàng.” - Dương Thiên Phong nhẹ nhàng nhéo mũi Cô.
Có cái gì đó ngọt ngọt.
Cô đưa tay lên miệng định lau thì hắn kéo tay xuống.
“Là máu của nàng. Giờ thì nàng không thoát khỏi ta được rồi, nàng là của ta, máu của nàng là máu của ta, ta không muốn nó mất đi một cách hoang phí như vậy. Ta.... sẽ lau cho nàng.”
Nói rồi hắn lại đặt lên dấu cắn đó một nụ hôn.
“Cái gì vậy trời? Lau kiểu này cũng được sao?” Vũ Thiên Băng thầm nghĩ.
“Nàng thật sự làm ta phát điên lên mất.” - Lúc này đây hắn nhìn cô và kiềm chế mình hết sức có thể.
“Ta sao?” - Cô ngu ngơ hỏi lại.
Ôi trời vẻ ngây thơ này chỉ muốn cắn cho một cái thôi. Càng nhìn Cô thật sự hắn càng không khống chế được mình, nhưng chỉ cần không nhìn là không sao?
Đúng, không nhìn là không sao.
“Ta...... ta mệt rồi ta muốn đi ngủ.” - Hắn lười biếng nói xong nằm tại chỗ luôn.
“Ê ai cho chàng nằm đây? Xuống đất nằm đi.” - Cô ngồi dậy lay người hắn khi thấy hắn nhắm mắt.
“Chẳng phải nàng nói ta không được rời đi sao, vậy thì ta ở đây và ngủ ở đây.”
“Ta chỉ nói chàng ở đây không nói chàng ngủ trên giường của ta, chàng mau xuống đi.” - Cô nói đưa chân đạp hắn một cái an tọa trên nền nhà.
“Nàng.... Ta cứ ngủ trên giường thì sao?” - Hắn ngồi dậy phủi đồ rồi lại leo lên giường cố định.
“Chàng...... Vậy được thôi, chàng ngủ đó đi ta ngủ dưới đất.”
Cô nói
xong, tay ôm gối bước qua người hắn, định bước xuống, nhưng chưa kịp bước thì hắn ngồi dậy, ôm ngang eo kéo cô nằm xuống. Khiến cô yên vị trong lòng mình.
“Ta ngủ giường, nàng cũng phải ngủ giường. OK.” - Hắn nhìn cô, cô cũng nghìn hắn cười một cách hạnh phúc, Một hạnh phúc gần như là trọn vẹn.
Sáng hôm sau.
Khi mọi người còn đang bận say giấc ngủ, và vị vua của chúng ta cũng thế…
“Hoàng thượng, hoàng thượng. Người có trong đó không mau mở cửa đi.”
Là ai thế nhỉ, ai mà mới sớm tinh sương gà chưa kịp gáy thì đã la ói om sòm rồi.
Có người không vui đi ra ngoài mở cửa.
“Ngọc Tâm, Thiên Minh, sao hai người lại ở đây? Mới sáng sớm đã la hét.......” - Dương Thiên Phong chưa kịp nói hết câu thì Ngọc Tâm đã xông thẳng vào trong phòng.
“Hoàng hậu đâu? Tỷ tỷ đâu rồi hoàng thượng?” - Trước hành động của Ngọc Tâm, Dương Thiên Phong không khỏi ngạc nhiên.
“Vương phi kiếm hoàng hậu của ta làm gì?”
“Huynh à giờ này không thể đùa được đâu, nếu huynh không nói e rằng sẽ không còn kịp.” - Dương Thiên Minh đứng kế bên vội hối thúc.
“Đệ đang nói gì vậy?” - Dương Thiên Phong khó hiểu hỏi lại.
“Sáng nay, Ngọc Tâm thức dậy đi ra ngoài thì thấy trước cửa có lá thư của Hoàng hậu viết gửi cho đệ và Ngọc Tâm....” - Dương Thiên Minh đang giải thích thì từ xa Thần Y Độc, Thiên Hân, Điệp Vũ và cả Hiên Vỹ cùng nhau đùng đùng chạy tới…
“Hoàng huynh, tỷ tỷ đâu?” - Dương Thiên Hân hỏi hắn y như câu hỏi của Ngọc Tâm hỏi hắn ban nãy.
“Mọi người làm sao vậy nàng hiện tại không có trong phòng.” - Hắn vẫn thản nhiên vì chưa biết có chuyện gì.
“Huynh tìm trong phòng xem tỷ tỷ có để lại gì không? Sáng nay muội vừa thức giấc đã thấy lá thư tỷ gửi cho muội.” - Dương Thiên Hân vội vàng nói.
“Ta cũng vậy.” - Thần Y Độc và Hiên Vỹ đồng thanh.
Cảm thấy như có gì đó không ổn, cảm giác bất an, nên hắn chạy nhanh vô phòng, và bất ngờ là trên giường chỗ hắn nằm có một lá thư. Mọi người nhìn nhau rồi nhìn Dương Thiên Phong. Hắn mở ra, nước mắt hắn chảy, miệng gọi to Vũ Thiên Băng rồi ném tờ giấy xuống đất, hắn bắt đầu chạy. Dương Thiên Hân thấy vậy liền cầm tờ giấy lên xem.
“Tỷ viết cái gì đó trong thư, muội đọc nhưng không hiểu.” - Dương Thiên Hân cau mày nhìn lá thư.
“Đâu đưa ta xem.” - Thế là mọi người đều chụm lại xem.
“Ngôn ngữ la-tin?” - Ngọc Tâm nói làm mọi người không khỏi khó hiểu đều quay lại nhìn cô.
“Chữ viết này tỷ nói nơi tỷ ở người ta dùng chữ này chứ không dùng chữ như mình, tỷ đã từng dạy muội. Để muội đọc cho mọi người nghe.”