Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 68 - Quyết Định Cuối Cùng


trước sau

"Khi chàng đọc được bức thư này, có lẽ ta đã trở về nơi ta cần về, về nơi thuộc về ta.

Khi ta đi, chàng không được suy sụp mà phải sống thật tốt, là một vị vua anh minh, vì nước vì dân. Hoàng cung sẽ chẳng còn là hoàng cung nếu chàng trúc phế hết phi tần mỹ nữ, nếu vậy thì cái gọi là hậu cung kia mãi mãi không tồn tại, và ngôi vị hoàng hậu cũng trở nên vô vị.

Xin lỗi vì ta đã ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân mà quên đi mọi người, vì ta yêu chàng nên không chấp nhận có người thứ ba vào cuộc, nhưng ta lại quên rằng hậu cung chính là vậy, tranh giành đấu đá nhau.

Ta thực sự không muốn làm chàng tổn thương, làm chàng đau, vì khi chàng đau, thì chính ta cũng đau. Ta nghĩ chỉ cần ta tránh né chàng thì cả hai sẽ không đau, nhưng ta không ngờ sức sát thương của cuộc tránh né đó lại lớn đến như vậy.

Tha lỗi cho ta, ta còn cha mẹ, ca ca, tỷ của ta nữa, ta không thể bỏ đi mà không nói lời nào, họ sẽ rất lo, rất lo cho ta. Ta không thể nào mãi sống trong u mê để người thân phải chờ đợi. Xin lỗi, ta đành phụ chàng, thà ta phụ tình chứ không phản bội tình thân.

Cách tốt nhất bây giờ là, chàng sống trong thế giới của chàng và hãy quên ta đi, sống đúng với bản chất vốn có từ trước giờ ở hoàng cung.

Còn ta sẽ trở về nơi ta được sinh ra và mang theo hồi ức vạn năm yêu chàng. Vũ Thiên Băng Tái Bút”

Vũ Thiên Băng là người rất thẳng tính một khi đã quyết thì khó có ai có thể chuyển dời, ngay trong chuyện này cũng vậy, phải khó khăn lắm cô mới đưa ra được quyết định. Ngọc Tâm đọc xong, mọi người cùng nhìn nhau chạy theo Dương Thiên Phong.

Lúc này đây, Vũ Thiên Băng đang đứng bên bờ hồ Trị Thiên, Cô mặc trên mình chiếc váy trắng cúp ngực, chiếc váy mà ngày đầu tiên Cô đến đây đã mặc nó.

Tóc búi cao, chân đi đôi giày búp bê màu trắng, tay cầm bức hình. Nắng sáng chiếu xuống người cô, gió nhè nhẹ thổi làm một vài sợi tóc tơ của cô nhẹ bay, trông cô như một thiên thần nhỏ.

“Băng nhi nàng đừng đi, xin nàng đừng đi.”

Dương Thiên Phong chạy đến bên hồ thấy bóng dáng quen thuộc đứng đó, như một thiên thần, trông cô vẫn dễ thương và rất đặc biệt như ngày đầu gặp mặt.



“Sao anh ấy lại đến đây?” - Cô quay lại nhìn.

“Tỷ, tỷ định làm gì? Tỷ định đi đâu? Tỷ không cần Tâm Tâm nữa sao?” - Ngọc Tâm khóc thét lên và ngã khuỵu xuống, may mà Thiên Minh đỡ từ phía sau.

“Phải rồi tỷ có gì từ từ rồi nói, tỷ đừng đứng đó, nguy hiểm lắm.” - Dương Thiên Hân tâm trạng cũng không kém Ngọc Tâm là mấy.

“Hoàng hậu ngươi đang làm gì vậy?”

“Bla... bla...”

Mọi người hỏi tới tấp, không kịp để cho cô trả lời, tức mình cô quát lớn

“ĐỦ. Như vậy là quá đủ rồi. Thế giới của tôi không thuộc về nơi này, nó là một nơi rất xa, nhưng dù thế tôi cũng phải về đó, vì nơi đó có người thân của tôi, những người yêu thương tôi.”

Nói rồi cô nhìn qua Ngọc Tâm

“Tâm
Tâm, muội là một cô gái tốt, rất tốt, ta không muốn bỏ muội, nhưng ta không có sự lựa chọn. Thiên Minh sẽ thay ta chăm sóc muội chu đáo. Thiên Hân công chúa, cô cũng vậy là một cô gái rất tốt, vì thế cô cũng phải sống thật tốt, và bên cô luôn có những người yêu thương cô. Điệp Vũ tôi tin cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho cô. Mọi người nghe tôi nói đây, điều cần nói tôi đã nói hết trong thư rồi, đã đến lúc tôi phải đi.”

Quay đầu nhìn hắn, ánh mắt cô trùng xuống

“Người ta không nỡ nhất vẫn là chàng. Chàng chưa bao giờ khiến ta phiền lòng, chàng chưa bao giờ phụ ta. Chính ta mới là người phụ chàng. Ta không xứng....

Dương Thiên Phong, hoa cát tường nở rồi tàn, nhưng cũng sẽ có ngày lại nở, đừng tuyệt vọng. Tạm biệt.”

“KHÔNG!!!!”



Nói xong Cô lao ngay xuống hồ, từ xa Dương Thiên Minh đỡ Ngọc Tâm, Điệp Vũ đỡ Dương Thiên Hân, hai cô gái không chịu nổi đả kích liền ngất đi.

Hiên Vỹ, Thần Y Độc, và Dương Thiên Phong cùng chạy nhanh lại bên hồ. Đến nơi mặt nước đã lặng, chỉ kịp nhìn thấy dưới hồ có ánh sáng kì lạ chiếu lên khỏi mặt nước rồi biết mất mãi mãi.

Cả ba nam nhân cùng nhau nhảy xuống hồ sau thứ ánh sáng kì lạ đó.

Sau một hồi lặn mệt mỏi nhưng không tìm được gì, Thần Y Độc cùng Hiên Vỹ đành lên bờ và kêu đám thị vệ xuống cùng lặn tìm tiếp, còn Dương Thiên Phong thì mãi không chịu lên cứ ngâm mình dưới nước đòi tìm bằng được cô miệng thì gọi mãi Vũ Thiên Băng.

Cô nói đúng, cô không xứng với hắn, là cô phụ hắn. Tình cảm của hắn đối với cô cũng là nhiều hơn. Hắn dám bỏ mọi thứ vì cô nhưng cô lại không.

Điều đó thể hiện qua việc cô nhất quyết trở về nơi thuộc về mình, mặc cho hắn cầu xin như thế nào.

Điều đó thể hiện qua việc lúc cả hai hôn nhau, cô cắn hắn thì hắn chịu đứng im cho cô cắn mặc cho máu đã chảy. Nhưng hắn cắn cô thì cô liền bỏ hắn ra. Là cô vô tâm hay hắn quá đa tình đây???

Tp. HCM thế kỉ 21

“Bác sĩ, bác sĩ em ấy mở mắt rồi, nó đang nhìn cháu.” - Sau tiếng gọi hoảng hốt, hàng loạt bác sĩ và y tá chạy lại, đứng xung quanh giường bệnh để kiểm tra.

“Á....mùi gì sao mà khó chịu quá đi. Mùi thuốc? Thuốc tây? Còn có oxy già, thuốc tiêm? Tiếng gọi vừa rồi là tiếng của chị Hy? Trịnh Từ Hy? Mình trở về rồi sao??”

Vũ Thiên Băng dần mở mắt, chân mày nhíu lại trước mặt Vũ Thiên Băng giờ là hàng loạt y tá, bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho cô.

“CÓ THỰC SỰ ĐÃ TRỞ VỀ???”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện