Đã 3 tiếng đồng hồ trôi qua, các bác sĩ cấp cứu cho Vũ Thiên Băng, cuối cũng vừa xong.
“Bác sĩ, em cháu sao rồi ạ.” - Trịnh Từ Hy lên tiếng khi thấy Bác sĩ bước ra khỏi cửa.
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, giờ đã tỉnh lại. Người nhà có thể vào thăm, nhưng đừng làm ồn, để bệnh nhân còn nghỉ ngơi. Đúng là một kì tích.” - Bác sĩ chữa trị cho Vũ Thiên Băng nói xong rời đi.
“Cháu cám ơn bác sĩ nhiều lắm.” - Trịnh Từ Hy nói xong, thì ba chân bốn cẳng chạy vào phòng bệnh nơi Vũ Thiên Băng đang nằm.
Phần Vũ Thiên Băng, khi tỉnh lại thấy mình được nhiều bác sĩ, y tá bu quanh thì cô không khỏi ngạc nhiên.
“Mình bị gì sao mà nhiều bác sĩ và y tá đến vậy?”
Câu hỏi không người trả lời vừa được nghĩ ra thì ngay lập tức cô trong trạng thái hôn mê không biết gì nữa. Vì cơ thể còn quá yếu.
Trịnh Từ Hy mở cửa, thấy thiên thần nhỏ bé của mình nằm đó, không khỏi xúc động cô đã khóc.
“Con Gấu kia, mở mắt được rồi hả? Sao không nhắm mắt luôn đi?” - Điệu bộ giọng nói vừa hờn trách, vừa vui mừng.
Gấu là biệt danh của Vũ Thiên Băng do Trịnh Từ Hy và Ngũ quỷ đặt cho Cô, họ nói trông cô lùn lùn, nhỏ nhỏ, tròn tròn, nhìn đáng yêu như gấu con nên gọi cô là gấu luôn.
“Chị Hy, em xin lỗi, xin lỗi.” - Cô mếu máo khi nghe tiếng của Trịnh Từ Hy
Trịnh Từ Hy thấy vậy không nỡ mắng em nữa.
Ngồi bên mép giường Trịnh Từ Hy ôm con Gấu nhỏ Vũ Thiên Băng của mình vào lòng. Và thế là hai chị em lại có một trận mưa lụt bệnh viện.
Khi tinh thần ổn định Vũ Thiên Băng hỏi.
“Chị. Ba mẹ em khỏe không, anh hai em như thế nào, em mất tích 7 tháng qua chắc họ nhớ em nhiều lắm, còn Hoàng Nhi, Cao Đình, An Thy họ sao rồi, còn lớp học của chúng ta. Chị...... học đại học nào?”
Ngây người với hàng loạt câu hỏi của Vũ Thiên Băng, Trịnh Từ Hy đưa tay lên trán Vũ Thiên Băng xem thử em mình có bị gì không.
“Này, lại bị sao vậy? Gì mà mất tích 7 tháng? Cô chú vẫn bình thường, chỉ hơi lo lắng cho sức khỏe của mày nên gầy đi tí thôi, còn lũ kia biết mày gặp nạn có vô thăm mấy lần nhưng lúc đó mày chưa tỉnh. Còn chị mày chưa cả thi giữa học kì một lớp 12 thì móc đâu ra đại học? Mày đang mơ à?” - Trịnh Từ Hy trả lời khiến Vũ Thiên Băng ngờ vực.
“Mơ sao??? Rõ ràng mình rời họ xuyên không tới 7 tháng trời, giờ chị Hy lại nói mình vẫn nằm đây. Chuyện này là sao?” - Mơ hồ với câu trả lời của Trịnh Từ Hy, cô hỏi tiếp
“Chị. Sao em lại ở bệnh viện vậy chị?”
“Mày bị rơi xuống nước xong đầu có vấn đề luôn rồi hả? Tuần trước đi sinh nhật Kỳ Oanh, mày nói đi lấy mấy tấm hình, xong đi đứng kiểu gì rơi xuống sông. Được người dân đưa vào bệnh viện, lúc chị tới thì mày đã bất tỉnh nhân sự rồi. Có thể nói mày bất tỉnh 7 ngày chứ không phải mất tích 7 tháng.” - Trịnh Từ Hy lấy dao gọt một miếng táo bỏ vào miệng nói
“Mình hôn mê một tuần, vậy Dương Thần quốc, Dương Thiên Phong, Dương Thiên Minh, Dương Thiên Hân, Trương Ngọc Uyển Tâm, Thần Y Độc, tổ sư sát thủ Đông Phương Hàn, U Cốc, Tích cung, vườn thảo anh,...........tất cả, tất cả đều là những thứ không có thật, những người không hề tồn tại, mà họ chỉ là một giấc mơ của mình sao? Không thể nào, không thể nào.” - Vũ Thiên Băng ôm đầu, lắc thật mạnh, như không tin vào tai mình, Cô cố hỏi lại Trịnh Từ Hy lần nữa. Trịnh Từ Hy lại khẳng định đúng như vậy.
“Có lẽ hôn mê đã lâu, nên tạm thời mất trí nhớ cũng nên, mà nè mày bơi giỏi lắm mà sao lại để bị đuối nước cơ chứ? Lúc đầu bác sĩ chuẩn đoán là mày chết não, rồi người ta nói, có lẽ mày sẽ sống cuộc đời thực vật. Vừa tối qua thôi, nghe cô nói tự nhiên mày nằm đó lắc đầu liên tục, rồi lại thôi, còn giờ tỉnh luôn. Bác sĩ nói đây là một kì tích đấy.” - Trịnh Từ Hy vừa nói vừa diễn tả
“Mà thôi nghỉ ngơi tí đi. Lát mẹ lên giờ đấy, mẹ nói về nhà có tí công chuyện, kêu tao chăm sóc mày, nãy mày tỉnh tao gọi cho mẹ mày rồi, lát mẹ lên.”
Trịnh Từ Hy giải thích cho Vũ Thiên Băng lúc này cô mới hiểu tất cả mọi thứ cô vừa trải qua chỉ là mơ, một giấc mơ dài, như thể giấc mơ đó là chính cuộc sống của cô.
Vậy có nghĩa cô yêu người trong mộng sao? Thật hoang đường, từ đầu đến cuối đều hoang đường.
"Con gái/ Nhóc con!!!" - Tiếng của ai đó gọi con mình, nhưng sao giọng quen quá. Là mẹ đúng rồi chính là giọng của bà Trần Hồng Du mẹ của Vũ Thiên Băng, còn có ba cô Vũ Trác Bằng và anh hai cô Vũ Thiên Ân nữa. Họ đã đến, cả nhà
cuối cùng đã đến.
Mẹ thấy con gái bé bỏng nằm trên giường đang mở mắt to trò chuyện với Trịnh Từ Hy thì không khỏi vui mừng, chạy lại ôm con.
“Mẹ, mẹ ơi con nhớ mẹ lắm. Ba con gái bất hiếu làm ba mẹ lo lắng cho con. Anh hai..........” - Thế là cả nhà ôm nhau, đúng thật cô có rất nhiều người thương cô, quan tâm, lo lắng cho cô, đặc biệt là gia đình cô. Họ luôn sẵn sàng mở vòng tay đón cô.
“Này nhóc, mày nằm đây làm anh mày lo lắm đấy biết không? Dạo này không có ai cãi nhau với tao, tao chán sắp chết rồi, may mà mày tỉnh lại đấy. À "Em yêu" của mày mất rồi.” - Vũ Thiên Ân vừa thấy em tỉnh là bắt chuyện ngay, phải nói một ngày anh em nhà này không cãi nhau là ăn không ngon hay sao đấy.
Vũ Thiên Băng định không nói gì, vì còn mệt, nhưng khi nghe 6 chữ "em yêu của mày mất rồi", Cô lồng lộn lên, tỉnh cả người.
“Sao? Sao nó lại mất?”
"Em yêu" là tên con mèo tam thể của Vũ Thiên Băng, cô rất thích động vật, đặc biệt là mèo, Cô nuôi con mèo này cũng được 3 năm mấy rồi, tình cảm vật - chủ rất tốt, Cô rất thương nó, chăm sóc nó từng li từng tí, chỉ cần nó bệnh là cô mất ăn, mất ngủ để lo cho nó.
Nhớ có lần nó đi chơi, mãi mà không về, Cô đi tìm, cô leo hết mái nhà này qua mái nhà khác, bất chấp nguy hiểm, khóc lóc như một hồn ma trên mái nhà, đầu tóc rũ rượi. Đến khi nó về, cô liền lấy tiền mua cho nó 2 bịch snack luôn, ôm hôn thắm thiết. Và vì lúc cô buồn chỉ có nó đến bên cạnh an ủi và làm trò cho cô cười nên cô xem nó y như em gái của mình vậy.
“À hôm trước tao nhậu xỉn về, nó cứ lăm le cạ chân, ghét quá sút một cái đập đầu vào tường gãy hai cái răng. Tắt thở. Xong bỏ nồi luôn rồi.” - Vũ Thiên Ân, anh trai Vũ Thiên Băng rất ghét mèo, anh ta chỉ thích nuôi chó thôi, những lúc không có Vũ Thiên Băng ở nhà, anh trai cô đều cho chó của anh trêu mèo của cô.
“Cái gì??? Ba...mẹ......em yêu của con. Huhuhu.......” - Vũ Thiên Băng khóc sướt mướt, úp mặt xuống gối. Thấy con gái yêu quý khóc quá nên ông Trác Bằng lên tiếng.
“Con gái, con xem cái này là cái gì?”
“Con không xem, không xem, con không muốn nhìn anh hai nữa, ba đuổi anh hai ra ngoài đi, con muốn yên tĩnh.” - Cô vẫn khóc, nhưng tiếng khóc đó không được bao lâu thì im lặng.
“Meo, meo.”
Có cái gì đó êm êm cạ vào người Vũ Thiên Băng, rồi lại tiếng meo, meo trong vắt, nghe quen quá. Cô ngửa mặt lại, trước mắt Vũ Thiên Băng giờ đây là một con mèo tam thể vô cùng dễ thương, đang đội cái nón có chữ "Mừng cô chủ trở về". Ôi trời sao mà dễ thương thế này.
“Em yêu, là mày sao, có thật là mày không?” - Vũ Thiên Băng ôm con mèo lên, ôm hôn thắm thiết. Còn con mèo khi thấy cô chủ cũng vui mừng không kém, nó dúi đầu mình vào đầu làm nũng với cô. Ôm mèo yêu lau nước mắt, thút thít cô hỏi
“Sao anh hai nói.....”
“Anh mày chỉ đùa với mày tí thôi, chứ ai mà dám thịt em yêu của mày nếu không sợ bay nóc nhà.” - Vũ Thiên Ân nói, nhìn em cười trìu mến.
"Ba, anh hai chọc con kìa." - Sở dĩ Vũ Thiên Ân nói vậy vì có lần Vũ Thiên Băng leo lên nóc nhà tìm "em yêu", không hiểu đi đứng kiểu gì mà nóc nhà của nhà hàng xóm thủng một lỗ to, hôm sau chính anh phải vác thang lên sửa lại và xin lỗi thay cô.
Thế là cả nhà lại hội tụ vui vẻ, Trịnh Từ Hy đứng bên ngoài muốn khóc cũng không được chỉ biết cười nhìn rồi lắc đầu với hai anh em nhà này.
Vũ Thiên Băng ở lại bệnh viện được 1 tuần, 1 tuần sau là đòi về vì cô sợ ma trong bệnh viện, mấy đêm nghe nhiều người kể phòng kế bên có ma, nên cô sợ.
Kể cũng lạ, đúng là trong lúc xuyên không, trong lúc đang mơ, cô hoàn toàn chẳng sợ gì hết. Trong lúc giận dỗi Dương Thiên Phong, cô có thể một mình ở trong một Tích cung rộng lớn mà. Nhưng khi vừa tỉnh lại ở thế kỉ 21 là lại sợ ma rồi.
Phần nữa là vì cô cũng hồi phục hẳn rồi, cô nhớ lớp, nhớ trường nên xin ba mẹ cho đi học lại...