Lúc này, cô đang vừa đi vừa hát vì sự may mắn vào một buổi sáng tinh mơ đẹp mê hồn.
Vô tình không để ý lại bị người nào đó va vào, tưới lên mình “chất làm trắng da trong tích tắc”, nhưng may né kịp, cũng chỉ bị dính một ít lên cánh tay.
“Nữ nhân kia sao ngươi dám làm đổ bình trà, ngươi có biết nó là của ai không hả?”
Đó là một cung nữ, cung nữ đó cầm tay Vũ Thiên Băng và đổ hết tội cho cô, kéo cô đi đâu đó trong khi cô chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.
Đợi lúc hiểu ra chuyện gì thì đã bị cung nữ kéo qua một cánh cổng lớn. Một căn phòng lung linh tráng lệ hiện ra.
“Này nhóc, lôi tôi đi đâu vậy?” - Không trả lời cô, cung nữ vừa vào tới căn phòng đó liền nói lớn.
“Thưa nương nương, nô tì đang mang trà cho người thì không biết từ đâu nữ nhân này chạy tới lao vào nô tì làm nước trà đổ hết rồi.” - Cung nữ vừa nói vừa miêu tả.
Một thân hình nhìn sơ qua cũng biết là đẹp hơn Vũ Thiên Băng một phần, nữ nhân được cung nữ gọi là nương nương cao tầm 1m6, da trắng hồng, mặt láng mịn không vết tì, đôi môi đỏ, sống mũi cao, mắt màu đen sẫm huyền bí, thân hình 3 vòng đều chuẩn, cô ta mặc bộ xiêm y màu đỏ rực chia làm 2 lớp, lớp trong là phần áo được may ôm sát cơ thể, tới phần eo xuông xuống, áo không tay, lớp ngoài là lớp áo khoác giống như lớp trong có điều là tay dài, nhưng lại được làm bằng loại vải ren siêu mỏng, làm lộ ra làn da trắng nõn nà của cô, và vòng một bốc lửa.
“Là ai dám to gan vậy?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Cung nữ vừa rồi nghe vậy liền quay ra chỉ vào Vũ Thiên Băng đang xem xét chỗ bỏng trên tay của mình.
“Mấy người là ai? Sao cô (chỉ tay về cung nữ) đưa tôi tới đây? Đây là đâu?”
Vũ Thiên Băng lên tiếng hỏi, tiện thể dùng mắt xem xét đánh giá nhanh chóng mọi thứ đang diễn ra.
“To gan gặp nương nương còn không mau quỳ xuống.” - Cung nữ hét lên. Vũ Thiên Băng nhíu mày nhìn cung nữ hỏi lại.
“Làm sao tôi phải quỳ trước một người nhỏ tuổi hơn mình nhỉ? Mà cô ta là ai?”
*Bốp*
Một cái tát giáng ngay vào mặt Vũ Thiên Băng.
“Hỗn xược, tuy ta nhỏ tuổi hơn ngươi, nhưng ta là lớn nhất trong chốn hậu cung này, ta nói quỳ là ngươi phải quỳ, nói chết là ngươi phải chết, nghe rõ chưa.”
“Ta đây là ai ngươi cũng không biết quả thực có mắt như mù.”
Nữ nhân lớn giọng quát cô xong liếc nhìn cung nữ của mình.
“Đây chính là An Mỹ Ái, là Ái phi nương nương, là người được hoàng thượng sủng ái nhất trong chốn hậu cung này, và cũng là con gái độc nhất của thừa tướng đương triều An Bình.”
Cung nữ nói một hơi với vẻ mặt kiêu hãnh tự cao tự đắc.
“Á thì ra là con của cái tên đáng ghét bị chửi ngay từ ngày đầu tiên, cha ngang tàn thảo nào con hống hách, hứ, gì mà là đứng nhất hậu cung, vậy còn hoàng
hậu thì sao? cái gì mà sủng ái nhất, tên Gió độc đáng ghét kia, ta xử ngươi sau.” - Vũ Thiên Băng đang nghĩ thì…..
*Bốp*
*Bốp*
“To gan còn không mau quỳ xuống thỉnh an nương nương, may ra nương nương xem xét lại sẽ tha mạng chó của ngươi.”
Cung nữ đưa Vũ Thiên Băng đến đây giơ tay tát cô, miệng lên giọng chua chát kiểu căm thù cô lắm. Tuy bị tát, nhưng cô cứ đứng yên không nói không rằng, đợi cung nữ nói xong, cô quay lưng.
“Hai nhóc xong chưa vậy? Đừng tưởng là con gái thừa tướng thì muốn làm gì cũng được (chỉ Mỹ Ái), còn đừng tưởng mình là chủ ở đây mà lên tiếng sủa bậy (cung nữ), nhóc có chủ mà, đâu phải chó hoang, chủ nhóc chưa sủa, sao nhóc sủa sớm vậy?” - Vũ Thiên Băng vừa nói vừa chỉ vào hai nữ nhân hống hách trước mặt mình.
“Ngươi........tiện nhân.”
An Mỹ Ái tức giận giơ tay định đánh cái nữa, nhưng bị cô chụp ngay lại được, cung nữ định can nhưng cô đã một cước cho về với đất mẹ rồi. Tính ra là Vũ Thiên Băng cô mới bái sư chưa kịp học hành gì luôn đấy.
“Lại muốn đánh ta sao? nhóc không có cửa đâu. Muốn ta quỳ à, e rằng sau khi gối tôi chạm đất là đầu cô bay khỏi cổ đấy.” - Vũ Thiên Băng đe dọa với ngữ khí mạnh mẽ, làm An Mỹ Ái và cung nữ kia nét mặt có vẻ đã tái đi vài phần.
“Còn muốn ta quỳ?" - Cô nhíu mày, nghiên đầu nhìn hai nữ nhân lấm lét kia hỏi lại.
“Không......không.....”
An Mỹ Ái run sợ nhìn khuôn mặt lạnh như băng bắc cực của cô. Thấy vậy cô hỏi tiếp.
“Vậy xong chưa? Ta có thể rời khỏi đây?” - Nhướn mày, cười nhẹ hỏi lại An Mỹ Ái.
“Cô... có thể đi....đi.... ngay bây giờ.” - An Mỹ Ái run giọng nó phần sợ sệt trả lời.
Sau khi Vũ Thiên Băng quay bước bỏ đi khỏi, An Mỹ Ái đứng lên, khuôn mặt tức giận nhìn theo bóng cô khuất dần.
“Tiện nhân ngươi cứ chờ đấy, đừng để ta gặp lại ngươi. Mỹ Châu, ngươi mau chuẩn bị nước và y phục cho ta, ta còn phải đi xem con tiện nhân nào giám cướp ngôi hoàng hậu của ta. Thật là bực mình quá.”
An Mỹ Ái (15 tuổi): là con gái độc nhất của thừa tướng An Bình, một người đẹp như tiên nhưng ác như quỷ, kiêu căng hống hách, chuyên bắt nạt những phi tần mới vô, và cung nữ xinh đẹp. Cũng được coi là người được Dương Thiên Phong sủng ái nhất trong các phi tần, vì một phần dung mạo hơn các phi tần khác, và phần nữa là nể mặt An Bình. Nhưng đó chỉ là trước khi gặp Vũ Thiên Băng thôi. Có nhiều mưu kế thâm độc.