Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 13 - Vì Ta Mà Thay Đổi?


trước sau

Trong khi đó, Vũ Thiên Băng vừa về tới cổng Kỳ Thiên Cung thì thấy nhiều người chạy tới chạy lui, như tìm vật gì đó. Né vô một vách tường thì cô hóng được hai thái giám nói chuyện với nhau là tìm mình, nên cô trốn và tìm đừng khác về Tích cung. Nhưng thật khó khăn cho cô khi đâu đâu cũng có thái giám, quân lính và cung nữ tìm cô. Cuối cùng sau nhiều giờ vất vả cô cũng về được cung của mình. Cô vừa bước vào trong chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì Thiên Hân lao tới ôm cô, Ngọc Tâm thì đứng kế bên rơm rớm nước mắt.

“Tỷ tỷ đi đâu vậy? Có biết mọi người lo cho tỷ lắm không?”

Dương Thiên Hân sắp khóc buông cô ra hỏi, còn Ngọc Tâm chỉ biết im lặng. Chấm nước mắt và thốt lên hai chữ. - “Tỷ tỷ”

Cùng lúc đó, Dương Thiên Phong từ ngoài bước vào. Thấy cô, hắn cũng liền chạy lại ôm chặt như sợ cô bay mất vậy.

“Nàng đã đi đâu vậy? Có biết ta nhớ nàng lo cho nàng lắm không?”

Hắn hỏi han, nhưng vẫn ôm chặt cô, làm cô thở một cách khó khăn. Cô không ngừng đấm mạnh vào lưng hắn. - “Khụ.....khụ...B.ỏ....r..a.”

Dương Thiên Hân thấy thế cứu nguy hoàng tỷ - "Hoàng huynh bỏ tỷ ra đi."

Dương Thiên Phong buông cô ra, nhìn vào khuôn mặt dễ thương đang xanh ngắt của cô, tim hắn chợt nhói lên và cảm thấy mình có lỗi. Khoảng khắc hắn không tìm thấy cô, hắn cũng có cảm giác này, lồng ngực đau lên từng cơn, từng cơn một. Đây là lần đầu tiên hắn biết lo lắng cho nữ nhân khác trừ mẹ và em gái mình ra.

“Khụ...khụ... hoàng thượng người đang làm cái gì vậy hả? Muốn giết người à.” - Vũ Thiên Băng tức giận nói không ra hơi và xoa cổ. Hắn hạ giọng, xoa lưng xin lỗi cô.

“Ta xin lỗi, là lỗi của ta, nàng đừng giận.” - Lấy lại được hơi thở bình thường cô hỏi

“Mà nè mấy người làm gì mà khóc bù lu bù loa lên thế. Có ai chết à?”

Cô nhìn thấy Ngọc Tâm khóc liền hỏi han ngây ngô.

“Mà sao cho nhiều người tìm ta như tội phạm vậy? Có chuyện gì sảy ra?”

Cô nhìn mọi người một lượt rồi hỏi, lúc này Ngọc Tâm mới đến ôm cô nhẹ nhàng, chứ không mạnh bạo như Dương Thiên Phong.



"Tỷ.... thật ra là….."

Ngọc Tâm đem chuyện ban sáng không thấy cô cho đến bây giờ, toàn bộ tường thuật lại cho cô nghe rõ ràng.

“Uầy, mình chỉ mới đi 9 tiếng thôi mà, sao mà loạn hết cả lên vậy” thầm nghĩ trong lòng nhưng cô không nói ra. Vũ Thiên Băng lựa lời nói bằng cách khác.

“Ta đâu phải con nít đi mà không biết đường về. Chỉ là sáng nay có hứng muốn đi tham quan hoàng cung này tí thôi, ai ngờ nó to quá, cho nên giờ mới về nè.”

Tiếp tục lau nước mắt cho Ngọc Tâm, vỗ về Thiên Hân và đưa ánh mắt lỗi lầm nhìn Dương Thiên Phong. Vũ Thiên Băng nói tiếp

“Thôi mà dù gì ta cũng đã bình yên ở đây rồi. Mọi người đừng như thế nữa. Được rồi, sau này có đi đâu thì ta cũng sẽ báo cho mọi người một tiếng. Được chưa? Mà nè, mọi người ăn gì chưa vậy?"

Cô chuyển đề tài để thay đổi không khi căng thẳng này.

“Nàng nghĩ ta còn tâm trí mà ăn khi không tìm thấy nàng sao?” - Hắn hỏi làm cô cứng họng. Biết là lỗi của mình nên cô sửa lỗi bằng cách.

“Được thôi, hôm nay Vũ Thiên Băng ta đây sẽ xin lỗi mọi người bằng hành động thiết thực là ta sẽ nấu khao mọi người bữa này. Sao đồng ý chứ?” - Cô hùng hồn tuyên bố.

“Sao nàng/tỷ biết nấu ăn sao?” - Cả 3
người trước mặt đang trố mắt nhìn cô đồng thanh đáp.

“Mọi người xem thường ta quá đấy. Hoàng thượng à, người ngồi đó chờ đi, công chúa Thiên Hân nếu muội sợ dơ thì cứ ngồi đó tâm sự với ca muội đi. còn Tâm theo tỷ.”

Nói xong, Vũ Thiên Băng kéo Ngọc Tâm đi, thấy vậy Thiên Hân cũng đi theo

“Gì mà sợ dơ chứ, ta không sợ, đi theo tỷ, chết ta cũng đi”

Dương Thiên Hân nghĩ, vậy là chỉ còn lại mình Dương Thiên Phong cô đơn một mình, cũng muốn đi nhưng vợ không cho phép nên cũng không dám. Ai bảo nóc nhà của hắn cao quá làm chi. Cả 3 người, một công chúa, một hoàng hậu, và một cung nữ đang hì hục lật tung căn bếp lên dưới sự chỉ dẫn của hoàng hậu. Bất chợt Thiên Hân lên tiếng.

“Tỷ à! tỷ thấy hoàng huynh thế nào?”



“Ý muội là gì?” - Vũ Thiên Băng vừa thao tác cắt thịt vừa thắc mắc.

“Ý muội là trong mắt tỉ hoàng huynh của muội là người tốt hay xấu?” – Dương Thiên Hân miệng hỏi tay tạm dừng làm rau. Dừng dao một chút, hít một hơi cô trả lời.

“Nói tốt cũng không tốt mà xấu cũng không xấu. Bình thường.”

Thật là một câu trả lời khiến người ta không khỏi không hụt hẫng.

“Haizzz... vậy tỷ có yêu huynh ấy không? Muội thấy huynh ấy rất yêu tỷ. Muội chưa bao giờ thấy huynh ấy quan tâm nữ nhân nào khác trước đây như tỷ cả. Lo lắng khi tỷ không có ở đây. Cười vui vẻ khi tỷ xuất hiện. Trước đây nụ cười của huynh ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Tính cách khi bên cạnh tỷ đúng là thay đổi rất lớn đó. Muội thấy tỷ cứ thờ ơ như thế nào đó với hoàng huynh.”

“Không. Ta thực sự không yêu hoàng huynh của muội. Chỉ là tình thế ép buộc khiến ta phải trở thành Hoàng Hậu thôi. Vốn dĩ ta cũng chẳng muốn giữ chức vụ này một chút nào cả. Có thể huynh ấy đối với ta là tình yêu sét đánh. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi như vậy biểu ta yêu sâu đậm huynh ấy là điều không thể. Sét có thể đánh chết ta chứ không thể đánh để ta có tình yêu với huynh ấy ngay được đâu.”

Vũ Thiên Băng trả lời bằng hết lòng mình, lại thở dài thái nốt miếng thịt còn dở. Lúc này Ngọc Tâm đang làm cá cũng lên tiếng

“Đúng vậy, hoàng thượng thay đổi rồi không còn lãnh khốc, lạnh lẽo nữa.”

Vũ Thiên Băng chỉ nở nụ cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ

“Tình yêu sét đánh? Thật vậy sao? Anh ta thay đổi vì mình? Thật vậy sao?”

Cô đáp trả câu nói của Ngọc Tâm một cách nhẹ nhàng bâng quơ.

“Hãy để thời gian nói lên mọi thứ. Hiện tại còn quá sớm để khẳng định bất cứ điều gì.”

Rồi 3 người lại tiếp tục công việc của mình. Thoáng chốc mọi thứ đã xong. Các cung nữ khác cùng Ngọc Tâm dọn đồ ăn lên.

Mọi người đã ngồi hết vào bàn chuẩn bị dùng bữa thì…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện