Linh thể tôi mỗi lúc một mờ nhạt hơn, tôi cơ hồ cảm giác được mình thật sự sắp tán linh rồi.
Nếu tán linh, linh hồn sẽ biến mất vĩnh viễn, không còn tồn tại nữa.
Tôi không muốn, không muốn tán linh đâu.
Tư Mạc siết chặt tôi hơn, điều động tu vi trên người truyền sang cho tôi.
Dù có khá hơn một chút, nhưng linh thể vẫn rất mờ nhạt.
"Linh hồn cô ấy rời khỏi thể xác quá lâu rồi.
Phải lập tức trở về với cơ thể mới được".
Trở về cơ thể sao? Nhưng cơ thể của tôi ...!Lưu Nguyệt Hy đang ở trong đó rồi.
Nhìn cô ta kìa, vẻ mặt đắc ý như vậy, chắc chắn là không chịu rời khỏi rồi.
"Cút".
Tư Mạc buông Bối La Hy ra, lạnh lùng nói một chữ duy nhất.
Cô ta đau lòng đến hóa điên, nước mắt từng dòng từng dòng lăn dài không dứt.
"Nếu còn có lần sau, đừng trách ta tuyệt tình".
"Được ".
Nói rồi cô ta biến mất.
Tâm trí tôi mơ màng, nhận thức đã dần biến mất.
Tư Mạc đã truyền cho tôi không ít tu vi, nhưng nó chỉ giúp tôi được chút ít.
Linh hồn con người nếu rời khỏi thể xác quá lâu, bị dương khí tổn hại e rằng cả thần tiên cũng không cứu được.
Cách duy nhất lúc này là để linh hồn trở về với thể xác, nếu không thì tôi chắc chắn tán linh.
"Cô ta chắc cũng sẽ không chịu rời khỏi ".
"Không trả! Thì cướp ".
Lại một trận chiến sắp diễn ra.
Tư Mạc đặt tôi ngồi xuống, vòng ngọc tỏa ra vô số ánh sáng lấp lánh bao trùm lấy linh thể tôi.
Tư Mạc cùng Từ Dương và Đằng Nguyên lai vào trận chiến với Tư Thần và Lưu Nguyệt Hy.
Đối phó hai người họ, với anh là việc hết sức đơn giản.
Nhưng vấn đề là Lưu Nguyệt Hy đang ở trong cơ thể tôi, bản mệnh của chúng tôi lại tương thông với nhau.
Nếu anh đánh, cơ thể tôi sẽ chịu tổn thương.
Nếu giết cô ta, tôi cũng sẽ chết.
Nhưng lại có một lợi thế.
Nếu tôi và cô ta bản mệnh tương thông, vậy thì tôi tán linh cô ta cũng sẽ không qua khỏi.
Đó là điều kiện tốt nhất để uy hiếp cô ta.
"Chỉ cần để ta và Tư Thần an toàn rời khỏi, ta sẽ trả lại cơ thể cho cô ta".
"Được".
Thỏa thuận thành công, cô ta và Tư Thần rời khỏi, thể xác liền trở về với tôi. Cảm giác làm người sống bằng xương bằng thịt thật hạnh phúc biết mấy.
Từ giờ tôi sẽ yêu quý và chăm sóc bản thân mình tốt hơn mới được.
Vậy là chuyện tiếng khóc trong hang động đã kết thúc, mọi thứ liền sẽ được bình yên.
Chỉ là tôi trong một lúc liền mất đi bà ngoại, nỗi đau này ai thấu!
....
"Vợ à! Em còn mong ngủ đến khi nào nữa?"
Giọng nói nhàn nhạt mang theo sự lạnh lẽo quen thuộc vang lên bên tai.
Tôi lờ mờ mở mắt, một gương mặt anh tú quen thuộc, đẹp hoàn hảo khẽ nở nụ cười băng lãnh nhìn tôi.
Vẫn phong thái lạnh lùng, cao ngạo nhưng nhìn tôi lại mang theo một tia ấm áp đến an yên.
Tôi ngồi bật dậy, ôm lấy thân hình lạnh như băng kia.
Trải qua những chuyện vừa rồi, tôi nhận ra phải biết trân trọng những gì mình đang có.
Chỉ là...!Bất giác, tôi sụt sùi nước mắt.
Anh nhíu mày, nhìn cô, ánh mắt có chút ngạc nhiên hỏi.
"Sao vậy? "
"Bà ngoại...!Bà ngoại bỏ em rồi".
"Cốc".
Anh gõ nhẹ lên trán tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy cưng chiều.
Tôi lại mau nước mắt, tôi đã đau lòng đến vậy, anh lại còn cười được.
Đúng là đồ máu lạnh.
"Em còn đang mớ sao? Em có biết em ngủ bao lâu