“Cậu cảm thấy tôi là đồ ngu sao?" Mục Lăng nói, "Đối tượng đính hôn của tôi, có ai mà các người không điều tra tỉ mỉ, huống chi lúc này đây tôi vội vàng đính hôn, cậu chẳng lẽ không biết đó là Cố Bình An? Nếu biết là Cố Bình An, cậu đi đâu lấy lá gan động vào cô ấy? Hay là muốn thử tôi? Vẫn là nói, cậu cố ý muốn làm bẩn Cố Bình An, cho tôi đội nón xanh? Thuận tiện phá hỏng liên hôn với Cố gia, làm hai nhà thành kẻ thù? Một bàn cờ thật lớn, đáng tiếc thất bại trong gang tấc."
"Anh, em thật sự không biết anh đang nói cái gì." Mục Phàm cực lực phủ nhận, "Em thật sự không quen biết Cố Bình An."
Mục Lăng ấn mạnh tay lên miệng vết thương của Mục Phàm, trên băng gạc lập tức chảy ra máu tươi, sắc mặt Mục Phàm càng thêm khó coi, thống khổ trải qua lại một lần ập đến trong đầu, đau đớn cơ hồ đánh gục hắn.
"Không quen biết?"
Quỷ mới tin.
"Anh, em thật sự không quen biết Cố Bình An." Mục Phàm chết cũng không thừa nhận, Mục Lăng cũng không nóng nảy, ngón tay bỗng nhiên dùng một chút lực, âm thanh thảm thiết của Mục Phàm vang lên, trên gương mặt Mục Lăng mang theo một loại lãnh lệ tàn nhẫn.
Hắn trầm giọng nói, "Tôi không ngại nói cho cậu, cậu quen biết Cố Bình An, so với thú nhận, tôi càng ghét có người gạt tôi, đặc biệt là bị tôi vạch trần, chết cũng không thừa nhận, quá khó coi. Mục Phàm, tôi cảnh cáo cậu, cậu đã thất bại trong gang tấc, đừng vọng tưởng lại động vào Cố Bình An, đó là người phụ nữ của tôi, cậu động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ đánh gãy tay chân của cậu, hiểu không?"
Mục Phàm một thân đầy mồ hôi lạnh, cuống quít gật đầu, hắn dám nói không hiểu sao?
Mục Nguyên Bằng vọt vào phòng bệnh, Lưu Xảo mẹ của Mục Phàm ở một bên gào khóc kéo Mục Lăng ra, "Mục Lăng, cậu điên rồi sao, nó là em trai của cậu, miệng vết thương còn chưa cắt chỉ, cậu muốn hại chết nó sao? Sao cậu lại ngoan độc như thế, cậu đánh nó ra như vậy, còn không chịu buông tha cho nó, cậu muốn nhà chúng ta tuyệt hậu sao? Lương tâm cậu bị chó ăn hết rồi hả, đối phó người trong nhà, ai cũng không thành thạo được bằng cậu."
Lời của Lưu xảo, Mục Lăng coi
như không nghe thấy, hắn lấy khăn giấu lau máu tươi trên tay, trong mắt tất cả đều là thị huyết lạnh lùng, "Đây là giáo huấn cho mấy người, nhớ cho kỹ, Bình An không tha thứ cho cậu, cậu đi ra ngoài, tôi sẽ lại cho cậu vào đây, sống hay chết, tùy cậu lựa chọn."
Mục Lăng dứt lời, nhàn nhã đi ra khỏi phòng bệnh, giống như hắn vừa mới ngắm cảnh du lịch, không hề tới ngược đãi em trai hắn, không hề thiếu chút nữa đã giết chết em trai hắn, Mục Phàm đau đến xúyt chút nữa ngất đi, Lưu xảo ở một bên mắng một bên đau lòng mà an ủi con trai, rung chuông kêu bác sĩ. Lưu Xảo ngoại trừ mắng Mục Lăng tàn nhẫn thì cũng không biết nên nói cái gì nữa, dù sao hiện giờ Mục gia cũng là Mục Lăng định đoạt.
Sau một đoạn thời gian nhốn nháo hoảng loạn, cuối cùng Mục Phàm cũng tốt hơn một chút, Mục Nguyên Bằng trầm giọng hỏi, "Mục Lăng tới làm gì vậy? Cố ý tới tra tấn con sao?"
Nếu nói, Mục Lăng chỉ vì tra tấn Mục Phàm, thì hắn không cần phải làm như vậy, nếu là hắn tới thăm Mục Phàm, Mục Phàm lại chọc hắn, cũng không có khả năng, hắn sớm đã cảnh cáo Mục Phàm, trong khoảng thời gian này, phải ngoan ngoãn một chút, không cần xung đột với Mục Lăng, bọn họ đã trù tính rất nhiều chuyện, nhưng cũng không chắc chắn, huống chi, chuyện của Cố Bình An, bọn họ cũng không nắm chắc lắm nên không dám tùy tiện hành động, càng khiến người ta phiền lòng chính là, hiện giờ Mục gia lại thêm một Mục Vân Sinh.
"Ba, hắn thật sự thích Cố Bình An." Mục Phàm lộ ra một tia cười giảo hoạt, một chút đều không còn bộ dáng yếu đuối khi ở trước mặt Mục Lăng, Lưu Xảo không ở trong phòng bệnh, Mục Phàm nói, "Chúng ta thử đúng rồi."