???? Edit: Miahem
Chiếc áo choàng tắm mà người phụ nữ này đang mặc dường như là của Lục Trạch Vũ.
Cố Nhạc Nhiên đờ đẫn vài giây không nói nên lời..
Cô gái kia đột nhiên "Xì" cười một tiếng, "Ngại quá tôi đùa quá trớn rồi, cháu là Cố Nhạc Nhiên phải không?"
"Vâng."
"Tôi là Chu Tĩnh, bạn của chú cháu." Nói xong, còn nhiệt tình ôm lấy cô, "Đứng đó làm gì? Mau vào nhà đi."
Người phụ nữ này cư xử giống như nữ chủ nhân thật sự của ngôi nhà, khiến Cố Nhạc Nhiên cảm thấy mình như một vị khách.
Sau khi vào nhà, Chu Tĩnh lại tiếp đón cô, "Bên ngoài trời rất nóng, cô muốn uống gì?"
Cố Nhạc Nhiên cứng đờ mà cười cười: "Không cần, tôi tự mình lấy là được."
Đi đến phòng bếp liền nhìn thấy Lục Trạch Vũ.
Anh ấy thực sự mặc một chiếc áo sơ mi đen nấu ăn.
Động tác gọn gàng, không gò bó, trước đây cô theo anh mà nịnh nọt, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy chua xót.
Cô vừa uống nước vừa đi đến phía sau anh, "Đưa khách về cũng không nói một tiếng nào, để cháu có sự chuẩn bị."
Lục Trạch Vũ lật miếng sườn vàng ươm, giòn rụm, không thèm liếc mắt nói: "Chuẩn bị cái gì."
"Biết trước thì cháu liền không trở về nha," Cô hạ giọng, nói: "Miễn cho làm bóng đèn."
"Bậy bạ."
Cố Nhạc Nhiên trước mắt sáng ngời, "Không phải bạn gái?"
"Chuyện của người lớn không cần đứa trẻ như cháu quản."
Cô thật hận không thể đem anh cùng miếng sườn cùng nhau chiên, "Chúc hai người dùng cơm vui vẻ, cháu còn có hẹn, đi trước."
Lục Trạch Vũ cư nhiên cũng không ngăn cản.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Tĩnh, cô cầm túi bước ra cửa, chỉ nở một nụ cười lễ phép.
Thực khổ sở ăn một chén hoành thánh, cố ý ở bên ngoài lang thang thật lâu mới quay lại, khi trở về còn lấy hết can đảm mới dám mở cửa đi vào.
May mắn là, không có cảnh hai người triền miên như trong tưởng tượng, anh ngồi trên ghế sô pha một mình, như thể đợi cô trở về nhà.
"Sớm một chút nghỉ ngơi, sáng mai cùng cháu tập xe."
Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ kêu một tiếng "À" rồi lên lầu..
Ngày hôm sau hai người sớm đã lái xe đi ra ngoài.
Vừa lên xe, cô liền không an phận, "Dây an toàn này thắt làm sao? Nhìn không giống với loại của xe tập ở trường."
Lục Trạch Vũ nghiêng người, tìm chiếc khóa quanh eo cô, giúp cô thắt dây an toàn, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là một vẻ mặt hưởng thụ.
Trong chốc lát lại hỏi: "Làm thế nào để đưa vào bánh răng này, cháu không thể đẩy nó.."
Anh kiên nhẫn thao tác một lần, "Xem hiểu không?"
"Không hiểu," cô cầu học như khát nhìn anh, "Chú có thể cầm tay dạy cháu được không?"
Bàn tay to của anh hoàn toàn ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, từ số P đến số D rồi đến số R, vị trí nào cũng được thực tập tới lui mấy lần cho cẩn thận, lòng bàn tay của cô lo lắng