Ôn Tư Thành tức giận lên tiếng, chỉ tay vào cặp vợ chồng đang tay trong tay, mẹ Ôn ngồi bên cạnh đánh vào vai anh một cái:" Tư Thành, sao mẹ thấy con đang chia rẽ vợ chồng em con thế? Vợ chồng cãi nhau, hiểu lầm là chuyện bình thường thôi.
Dù sao bọn nó cũng hoà thuận rồi không phải rất tốt sao?"
Lúc đầu nhìn con gái trở về trong bộ dạng như vậy, thực sự người làm mẹ như bà vô cùng đau lòng.
Nhưng khi từ phòng cô xuống nhà, khi thấy chồng mình dùng gậy đánh lên người của Bạch Hàn thì tức giận trong lòng bà về anh đều bỗng dưng tan biến
Bà biết chồng mình ra tay không hề nhẹ, đằng sau lớp áo đó chắc chắn đã chồng chất vết thương, thậm chí xương bên trong có bị tổn thương hay không thì còn chưa biết
Từ xa bà đã nghe rõ lời Bạch Hàn giải thích.
Thực ra hoàn toàn lỗi không phải do anh gây ra, một phần vì muốn ở bên cạnh con gái của bà nên ra sức làm nốt công việc để dành thời gian cho vợ và con.
Dù sao bà cũng ở vị trí của một người mẹ, bà cũng hiểu được tâm trạng xót xa khi con mình bị đánh như thế, đành ra tay giúp đỡ anh
……
Nói chuyện một lát, mẹ Bạch cùng Bạch Thần đứng dậy xin phép ra về, Bạch Hàn cũng đứng dậy chào cha mẹ Ôn rồi cũng ra về theo anh trai và mẹ mình.
Mắt anh hướng về cô gái đứng sau lưng cha mẹ Ôn, hai tay dang ra hướng về phía cô
Ôn Đình Ngọc liền đi đến ôm lấy anh, lời nói của anh thoang thoảng bên tai cô:”Ở đây ngoan ngoãn nhé? Anh sẽ thường xuyên đến đây với em.
Còn nữa, nếu muốn ra ngoài thì nhớ dẫn theo nhiều người một chút”
- Được rồi, em biết mà
- Được, anh về nhé
Bạch Hàn rời đi, còn vẫy tay chào tạm biệt với cô.
Sau khi anh rời đi, cô lại cảm thấy có chút gì hụt hẫn trong tim.
Ở Ôn gia, cô không còn cảm thấy ngột ngạt như trước nữa, có lẽ cô thường xuyên ra ngoài đi dạo.
Còn có gặp được nhiều người hơn, tâm trạng của cô cũng tốt lên không ít
Hằng ngày, cứ giờ tan làm, Bạch Hàn