Chương 38:
Khai quật ngôi mộ của nàng Công chúa thần bí xong cũng sắp đến thời gian nhập học. Chu Tú Mẫn muốn về nhà riêng trước hai ngày, mẹ cô ấy gọi người làm đi theo để dọn dẹp nhà, Chu Tú Mẫn nói không cần, con tự làm, khiến mẹ Chu kinh ngạc há miệng nửa ngày không khép lại được. Đi đào mộ được mấy ngày quay về không những biết nấu cơm, giờ còn biết cả quét dọn? Lại hỏi: Vậy lúc nào A Mẫn làm cho cả nhà một mâm cơm nhỉ? Chu Tú Mẫn buồn bực muốn chết, nói, mẹ nghĩ nhiều rồi, con chỉ làm trợ thủ cho người ta thôi, con biết nấu cơm khi nào, mẹ đừng nghĩ hay ho như thế. Mẹ cô ấy vui vẻ vỗ tay bộp một cái nói, mẹ đã nói rồi mà, con làm sao biết nấu cơm, ngay đến đường hay muối còn không biệt nổi.
Chú Tú Mẫn nghẹn lời: Con phân biệt được, đừng nói như thể con không biết làm gì thế được không. Con chỉ không biết nấu cơm thôi. Cô ấy lười tranh cãi với mẹ, xách theo chiếc ba lô lớn chuẩn bị rời đi, mẹ Chu lại hỏi: "Chiếc áo phao cô con mua cho đâu? Không phải con bảo không thích sao? Buổi chiều mẹ đi xem thím Đường, tiện mang cho Tiểu Thanh." Tiểu Thanh là con gái của thím Đường.
Áo pháo đang nằm trong chiếc ba-lô của Chu Tú Mẫn, đây cũng là nguyên nhân vì sao ba-lô của cô ấy lại nặng như thế, Chu Tú Mẫn nói, "Ai bảo con không dùng, con dùng. Con đi đây!" Tuy cô ấy không thích kiểu dáng đó nhưng chất liệu tương đối tốt, cho họ hàng, không bằng cô ấy cho Chu Sa, lúc nào cũng thấy cậu ấy ăn mặc mỏng manh, cô ấy sớm không vừa mắt rồi.
Mẹ Chu nhìn cô ấy hừng hực ra cửa, nhăn mày càu nhàu: Đứa trẻ này... hôm qua còn ghét bỏ muốn chết, làm sao hôm nay lại thích rồi? Cổ quái!
Chu Tú Mẫn bắt tắc-xi về nhà. Người đi làm sớm đã đi làm lại, trên bàn vẫn còn hộp cơm ăn xong chưa vứt, Chu Tú Mẫn liếc một cái, đi về phòng mình, vứt ba-lô xuống đất, gọi điện thoại cho Chu Sa, "Giày quân đội..."
"Mình không phải. Đừng gọi mình như thế nữa."
Mỗi lần gọi điện hai người bắt buộc phải tranh luận một hồi "có phải giày quân đội hay không" trước tiên, vui vẻ không thôi. Chu Tú Mẫn cười híp mắt nói: "Được rồi được rồi. Cậu ở đâu? Tối nay mình mời cậu đi xem phim. Sáng mai chúng ta đi suối nước nóng. Mình mua vé suối nước nóng rồi."
"Bao nhiêu tiền? Mình trả cậu?"
"Được rồi. Không phải mình nói nghỉ đông mời cậu đi xem phim tắm suối nước nóng sao? Vừa hay rảnh rỗi. Cậu đừng lằng nhằng nữa."
"Chu Tú Mẫn... để cậu mời suốt mình ngại lắm, lần trước cậu mời mình rồi, lần này đến lượt mình mời cậu,"
"Được rồi, mình mua vé rồi, đáng mấy đồng đâu, hơn nữa cậu quên đến Tết là mình phát tài sao? Mình không thèm tiền của cậu đâu."
"Nhưng mình ngại lắm."
"Vậy khi nào đi học lại cậu mua rau cỏ đến nhà mình làm cơm được không? Mình muốn ăn lẩu lần trước, rất muốn ăn."
"Sao cậu không nói sớm?"
"Không ở nhà nên không tiện. Mình bảo mẹ về nhà sớm để ôn bài thật ra là vì muốn cùng cậu đi suối nước nóng rồi ăn lẩu đấy."
"Bình thường cũng được mà, cũng không phiền, lúc nào cậu muốn ăn mình nấu cho cậu ăn."
Chu Tú Mẫn vô cùng hài lòng, "Cậu nói đó nhé, mình nhớ rồi đấy."
"Ừ. Đúng rồi, Chu Tú Mẫn, tắm suối nước nóng có phải mặc đồ bơi không? Mình không có đồ bơi, phải đi mua nữa."
"Đi mua đi. Xem phim xong mình đưa cậu đi mua một bộ. Đợi khi trời nóng mình dẫn cậu đi bơi. Cậu biết bơi không?"
"Không biết!"
"Vậy đến lúc đó mình dạy cậu bơi. Mình bơi hơi bị giỏi đấy."
"Ừ!"
Hai người hẹn thời gian địa điểm, Chu Tú Mẫn dọn qua phòng một chút, đọc mấy trang sách, đợi đến gần giờ hẹn liền xuất phát. Cô ấy cầm theo chiếc áo phao, đến điểm hẹn, thấy Chu Sa đã đến rồi, trên tay còn ôm theo một chồng giấy photo, tay còn lại cầm điện thoại đọc gì đó. Chu Tú Mẫn đi tới vỗ lên chồng giấy photo của cô, cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh mang theo ý cười, "Đến rồi?"
"Đây là gì thế?"
"Đi thư viện tìm được ít tài liệu nên in ra."
"Tài liệu gì?"
"Hồ sơ các quận huyện xung quanh."
"Cậu tra cái này làm gì?"
Chu Sa cười cười, "Mình muốn xem 'Bình Xuyên Vương' là người như thế nào."
Chu Tú Mẫn trợn mắn, "Cậu thật là cần mẫn."
Chu Sa không tỏ thái độ khẽ cười một cái lại nói, "Chu Tú Mẫn, mình mua cho cậu một món quà nhỏ."
"Cái gì?"
Trên mặt Chu Sa có chút bẽn lẽn ngượng ngùng, "Cậu không được cười mình nhé."
"Được rồi, mau lấy ra cho mình xem đi." Chu Tú Mẫn đưa tay ra đòi quà, Chu Sa móc từ túi áo ra một chiếc móc khóa, trên đó là những sợi dây xanh đỏ vàng trắng được đan cùng những hạt cườm hình tròn và trái tim, ở giữa có ba chữ "Chu Tú Mẫn", sợi dây màu đỏ được chia làm hai đầu, hai bên còn có ba năm viên ngọc đỏ ngọc đen nhỏ nhỏ, Chu Tú Mẫn che mặt, "Xấu chết mất!"
Chu Sa đỏ mặt, "Cậu không thích sao? Lúc mình ngang qua đường thấy người ta khắc chữ, cảm thấy rất đáng yêu nên mua. Cậu không thích thì thôi vậy." Cô cất chiếc móc khóa vào túi áo. Chu Tú Mẫn nghẹn lời: "Cậu cảm thấy mình sẽ thích mấy đồ trẻ con này à?"
"Trẻ con lắm sao?"
"Rất! Hơn nữa, mình tên là Chu Tú Mẫn, tại sao còn phải mang kí hiệu 'Chu Tú Mẫn' làm gì? Muốn tuyên bố với cả thế giới mình là 'Chu Tú Mẫn' chắc? Cậu muốn tặng thì phải tặng 'Chu Sa' ấy."
Chu Sa càng đỏ mặt, "Nhưng như thế... như thế rất tự luyến."
Chu Tú Mẫn cười ha ha, "Thế mình mang 'Chu Tú Mẫn' thì không tự luyến chắc. Tư duy của cậu... xì xì!"
"Chỉ là mình nhớ đến cậu... nên mới mua... xin lỗi!" Chu Sa lẩm bẩm.
Chu Tú Mẫn ngẩn người, cái cảm giác kì quái trong lòng lại trào lên, cô ấy quanh co, "Đồ ngốc, cậu xin lỗi cái gì chứ. Cậu cảm thấy mình bắt bẻ cậu đúng không? Người khác tặng đồ còn chê bai này nọ, đúng không? Mẹ mình cũng nói mình như thế. Có phải cậu cũng thấy thế không?" Cô ấy làm một tràng bức cung, Chu Sa vội vàng lắc đầu: "Không có. Không có!"
"Vậy được rồi, cậu đưa mình. Mình về sẽ đeo lên balo, Điện thoại có móc thỏ rồi, không móc thêm được, treo lên ba-lô vậy." Cô ấy thò tay vào túi cô móc ra, "Nhưng có một điều kiện trao đổi, cậu phải nhận lấy chiếc áo phao này, đây là người thân mua cho mình, mình mặc không hợp. Để vậy thì phí phạm, liền mang cho cậu đấy. Không cho phép cậu nói không cần."
"Nhưng mà đắt lắm."
"Đắt cái gì, cũng không phải mình bỏ tiền, mình chỉ mượn hoa kính Phật mà thôi. Lẽ nào cậu muốn từ chối? Vậy tại sao quần áo của đàn anh Giang thì cậu lấy còn mình thì không? Đồ của đàn anh Giang còn là hàng hiệu, hàng này còn chẳng rõ thương hiệu tại sao cậu lại đùn đẩy? Cậu biến chất rồi!" Chu Tú Mẫn nói một tràng, không cho Chu Sa cơ hội phản bác, "Nếu cậu không lấy thì mình vứt vào thùng rác vậy. Mình nói được làm được!" Cô ấy nói xong liền đi về phía thùng rác cách đó không xa, Chu Sa vội vàng giữ cô ấy lại, "Không có, không có, chỉ là mình ngại thôi."
Chu Tú Mẫn vui vẻ ném chiếc áo vào tay cô, "Đã nói mình mượn hoa kính Phật, cậu có gì phải ngại chứ. Đợi lần sau